Đó là một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, tôi gặp những người tôi từng gặp, những người tôi ngỡ đã quên đi theo thời gian, và cả những con người tôi nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện.
Tất cả tụ tập lại trong cùng một không gian, một lần nữa cùng trò chuyện, vẫn giống như ngày xưa đấy!
Ánh nắng ngày mới dịu dàng xuyên qua từng tán lá cây, nhè nhẹ chiếu tới cửa sổ. Tôi giương đôi mắt khẽ nheo lại, bàn tay vươn lên che đi ánh sáng, ngẩn người nhìn tia đỏ qua kẽ tay. Một hồi, cựa mình ngồi dậy trước giường nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây là một căn phòng ký túc xá. Hai bên đặt giường tầng cho sinh viên, chính giữa bức tường là bàn học cho một người ngồi. Phía trước là cửa sổ khi tôi mở mắt thấy nó trước tiên.
Cửa sổ không lớn, trên bệ để một lọ hoa nhỏ xinh. Phía ngoài sương mù lượn lờ không nhìn rõ khung cảnh, chỉ mơ hồ thấy từng bóng cây rậm rạp cao lớn, những tán lá theo gió khẽ đung đưa như đang chào tôi buổi sáng sớm.
Tôi nhìn quanh một lượt, bỗng chạy vội vào phòng tắm nhỏ bên cạnh. Nhìn chính mình trong gương, tôi bỗng sửng sốt. Vẫn là gương mặt của tôi, chỉ có điều đã bớt đi vẻ trưởng thành của tuổi tác, thêm vào một phần sức sống thanh xuân. Đôi mắt có hồn không còn bị cận, hơi híp lại tựa như đang cười. Mặc một bộ đồng phục học sinh, cổ áo thắt chiếc nơ nho nhỏ màu xanh. Mái tóc dài thả ra sau, chỉ tết một nhúm tóc nhỏ buông trước ngực.
Một tay nâng lên sờ soạng mặt mình, tay còn lại bám chặt mép váy kiềm nén xúc động. Giây lát, suy nghĩ đầu tiên của tôi có phải là mình đã xuyên không hay là đã trùng sinh trở lại vài tuổi như các cuốn truyện ngôn tình từng đọc.
Rồi như đáp lại suy nghĩ của tôi, trước mặt bỗng hiện lên một chiếc lắc tay hình dạng chiếc cánh tỏa ánh sáng nhè nhẹ, lơ lửng xuất hiện.
Sửng sốt một hồi, khoảnh khắc khi tôi thử vươn tay chạm vào thăm dò. Chiếc lắc tay bỗng có linh tính bay tới, tùy chỉnh theo kích cỡ cổ tay mà gắn liền vừa khít, không cách nào tháo ra.
Tôi: “…”
Cái thứ kì quái này, lẽ nào tôi phải cắt tay mình ra mới lấy được. Trong lúc tôi đang xoắn xuýt, trong tiềm thức bỗng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng:
[Xin chào, người bạn của tôi! Mừng bạn đến với trường học Hell Angel, nơi bạn hoàn thành những ước nguyện của mình.]
– Xin hỏi, cô là ai?
Tôi cất giọng hỏi lại, dù không chắc lắm đây là giọng nói được lập trình sẵn của hệ thống máy móc nào đấy hay đây là giọng nói chân thật của một người đang nói chuyện với tôi. Dù sao tôi cũng mong là vế sau.
Nhưng hiển nhiên ông trời không ban may mắn cho tôi. Giọng nói vẫn đều đều nhẹ nhàng vang lên bên tai, nhưng không đáp lại câu hỏi của tôi.
[Nơi đây là một phiến không gian dựng nên trong phạm vi trường học. Lấy giấc mơ làm mối liên kết, bạn có thể hoạt động tự do. Thế nhưng không thể bước ra cổng trường.]
[Đây không phải thân thể thực của bạn, chỉ là một dạng ý thức trong bộ não. Nếu
bạn muốn quay trở về cuộc sống thực tại của mình, hãy điền vào tờ giấy ước nguyện được đặt sẵn trên bàn học trong phòng và hoàn thành chúng. Tiếp đến là hoàn hảo tốt nghiệp. Thời gian không giới hạn.]
[Trong trường hợp bạn điền ước nguyện quá dễ thực hiện, hệ thống sẽ tự động nhắc nhở 1 lần, vi phạm thêm 1 lần tờ giấy sẽ bị hủy, đồng nghĩa bạn bị giam cầm ở đây mãi mãi. Hãy suy nghĩ kĩ càng nhé!]
[Hãy giữ cẩn thận tờ giấy ước nguyện, nếu ai đó chẳng may nhìn thấy tờ ước nguyện của bạn. Vậy đồng nghĩa bạn sẽ “chết”]
[Lắc tay đang đeo tượng trưng cho “sự sống” của bạn và cộng thêm 1 lần bảo hộ nếu chẳng may bạn xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Nếu lắc tay vỡ bạn sẽ được trở về cuộc sống thực tại, nhưng nếu bạn chết ở đây thì sẽ không thể quay về. Nên xin đừng làm điều dại dột!]
[Và cuối cùng, hãy đi học đầy đủ và tham gia tích cực các hoạt động ngoại khóa nhé. Trường học sẽ rất hoan nghênh và ban thưởng cho những học sinh ưu tú. Chúc các bạn có một buổi trải nghiệm thú vị!]
Giọng nói nhẹ nhàng tắt hẳn. Nhưng dư âm để lại vẫn còn vọng mãi trong đầu tôi. Lắc đầu tỉnh táo lại, tôi quay lại phòng, ánh mắt nhanh chóng thấy được một tờ giấy ngay ngắn trên bàn kèm theo cây bút có hình con gấu đáng yêu.
Tôi tiến lại gần, sắp xếp mớ thông tin vừa nhận được, đẩy ghế ngồi xuống. Mãi đến khi cầm lên bút, tôi mới cho rằng những điều này là thật. Mà cũng không phải thật, nhưng là tôi hiện tại chân chân thật thật đang ở đây, trong giấc mơ. Chuyện này khiến tôi có chút khó tiếp thu.
Nhưng dù thế nào, tôi muốn quay về hiện thực.
Nhìn tờ giấy suy nghĩ một hồi. Ước nguyện ư? Có rất nhiều, những điều nhỏ nhặt hoặc viển vông. Nhưng nếu là ở trường học, vậy điều cần thực hiện phải xoay quanh về nó. Nói là điền những tiếc nuối của mình khi không làm được thời trung học thì có vẻ đúng hơn. Hẳn ý nó là thế.
Tôi cắn bút bần thần, đoạn chậm chạp điền vào tờ giấy dòng chữ.
Qua vài phút không nghe thấy tín hiệu nhắc nhở, tôi thở phào nhẹ nhõm. Gấp gọn tờ giấy nhét dưới đế giày, sau đó đánh mắt nhìn sang biển tên “Rannie” bên cạnh, tôi cầm lấy đeo lên. Gài bút dưới túi áo rồi xoay người đưa tay mở cửa. Bước chân ra ngoài.