Tiếng gió thổi vào cánh cửa sổ đang hé mở, khiến tôi bất giác có chút lạnh. Thời tiết ở đây dường như là cuối thu, bầu trời một mảnh xám xịt. Mới nãy còn nhìn thấy một vài tia nắng sáng rọi chiếu tới, giờ đã hoàn toàn bị mây mù che phủ.
KanSai và Tina nói chuyện vui vẻ với tôi. Khi nhìn sắc trời, biểu tình cũng dần dần nghiêm túc. Tina bĩu môi nhích người dựa sát vào người tôi như đang kiếm cảm giác an toàn, mở miệng nói:
– Ran tỷ, tỷ tỉnh lại ở đây lâu chưa?
Tôi vừa nhìn biểu tình khác thường của Tina vừa lên tiếng: “Cũng mới đây thôi. Ran tỉnh lại ở khu nhà kí túc xá bên cạnh, vừa mới chạy ra thì gặp được hai người.”
Tina mở to đôi mắt tròn xoe: “Tỷ tỉnh lại muộn vậy? Em thấy bộ dạng tỷ không giống như hốt hoảng lắm, còn tưởng tỷ thâm niên ở đây rồi cơ.”
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười vươn tay nhéo mũi Tina. Tôi đây không phải là đang hốt hoảng sao, chỉ là so với người khác thì không hiện rõ trên mặt mà thôi.
KanSai bên cạnh cũng thu bớt vẻ tươi cười, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Ran, em biết làm sao để ra khỏi đây không?”
Tôi khẽ nhíu mày. Một cảm giác bất an dâng lên, không xác định hỏi: “Chẳng phải đã nói là hoàn thành ước nguyện và tốt nghiệp là có thể ra sao?”
Tina có chút nóng nảy nhìn ra ngoài cửa sổ. KanSai thở dài vỗ vai Tina để cô bình tĩnh, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Chúng ta tỉnh lại. Màu sắc đồng phục nói rõ chúng ta đang là năm nhất, em tính cứ thế chờ đến 3 năm sau tốt nghiệp? Hơn nữa… Hầy, Ran, em nên tận mắt nhìn rõ tình huống thì tốt hơn.”
Tina được KanSai vỗ cũng đã ổn định, cô lo âu nói chêm vào: “Ran tỷ, em với KanSai tỉnh dậy cùng một chỗ chính là thư viện. Bọn em cũng chỉ tỉnh dậy trước tỷ một ngày. Em không biết có thêm bao nhiêu người vào đây không, nhưng ở đây có một vài chỗ bất hợp lý…”
Nếu vậy thì tình huống thật không ổn. Tôi suy nghĩ cẩn thận, hướng mắt về phía học trưởng: “Nói vậy là mọi người không tỉnh lại cùng một thời điểm? Vậy chắc chắn là có người sẽ học trước chúng ta, thời gian ở đây lâu hơn. Vậy tình hình đại khái chúng ta cũng nắm rõ.”
KanSai gật đầu gắn cặp kính vừa tháo vào túi áo, nhìn sắc trời bên ngoài: “Đúng là chỉ có thể như vậy, anh và Tina ra khỏi thư viện tới đây cũng vì tìm người. Càng nhiều người càng hiểu rõ tình hình ở đây. Vốn là tối qua định đi luôn, nhưng bọn anh nhìn thấy một chuyện…”
Tina run rẩy bám víu lấy tay áo tôi, thần sắc vừa mới khôi phục chút ít lại bắt đầu nóng nảy: “Tỷ không biết đâu, rất nhiều bóng đen tràn đầy trong sân trường. Trong hành lang lớp học lại thi thoảng có bóng đen lướt qua. Em không biết nó là gì, nhưng nó giống như cảm nhận được “vật sống”. Lúc đó rõ ràng có một người vừa tỉnh dậy giống bọn em, nhưng lại không may tỉnh ngay trong sân trường.
Cậu ta mới tỉnh vốn có vầng sáng bảo vệ bao quanh, nhưng qua không lâu vầng sáng đó biến mất. Cậu ta chưa kịp chạy đi đã bị mấy bóng đen đó bao vây kéo đi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Tina. Xác định mình không nghe nhầm, tôi quay phắt lại lo lắng nhìn KanSai: “Anh Sai, có phải vậy không?”
KanSai nhìn tôi nở nụ cười trấn an: “Không sao, có anh bảo vệ hai đứa, sẽ không việc gì. Phải rồi, khi nãy thấy em chạy một mạch lên tầng, anh chưa kịp gọi lại đã thấy em chạy một mạch xuống. Phát hiện ra được cái gì hử?”
Tôi thở dài, có lẽ anh Sai còn giấu chuyện gì đó. Công phu chuyển chủ đề của anh thật không dám khen. Tôi đành nghĩ lại chuyện vừa rồi, chẳng lẽ lại nói do tôi muốn hít khí trời nên đâm ra muốn lên sân thượng? Rất mất mặt đấy.
– Em chạy lên sân thượng để xem xem có nhìn thấy được bao quát không? Nhưng lại chỉ thấy được khu ký túc và nhà kính, cộng thêm khu nhà đằng trước. Khi nãy em chạy vội xuống là nhìn thấy bóng người trong nhà kính, căn bản cũng không nghĩ gì nhiều. Giờ nếu nghĩ lại có khi nào là bóng đen mà anh Sai nói không? Vì nhìn từ xa chỉ nhìn thấy cái bóng hao hao giống người.
KanSai suy nghĩ chốc lát, có chút chần chừ nhìn ra cửa, nói với chúng tôi: “Ở đây cũng không an toàn, Tina hôm qua em cũng thấy rồi. Ngoài sân trường thì các dãy hành lang cũng xuất hiện “nó”, bây giờ chúng ta không biết “nó” là thứ gì, đối đầu trực diện rất ngu ngốc. Hôm qua anh với Tina ở thư viện trốn dưới gầm bàn nhân viên mới may mắn thoát được. Đoán chừng chúng nó sẽ không ra ngoài trời sáng, đi luôn lúc này là tốt nhất.”
Tôi cũng gật đầu đồng ý. Tina vẫn bám trên cánh tay tôi, cắn nhẹ khóe môi: “Lỡ đâu ở đấy cũng có bóng đen đó thì sao? Giờ trời cũng sắp tối rồi, từ đây chạy ra cũng rất nguy hiểm…”
Tôi nhìn Tina, bàn tay giơ lên nghịch ngợm chọc chọc búi tóc nhỏ của cô. Lời Tina không phải không có lý, nếu đi bây giờ cũng rất mạo hiểm.
– Ở đây không có nơi nào trốn, gầm bàn giáo viên chỉ đủ cho một người. Như vậy đi, anh Sai thêm vào cũng miễn cưỡng trốn đủ, có anh Sai bảo vệ Tina…
– Không được.
Cả KanSai và Tina trăm miệng một lời đáp. Giống như biết tôi sẽ nói điều gì tiếp theo. KanSai nhìn Tina đạt được sự thống nhất, hướng tôi lên tiếng:
– Quyết định vậy đi, chúng ta đi cùng nhau.