Khoảng cách từ khu lớp học về phòng ký túc không quá xa, xuống tầng một còn đi qua một khu căng tin. Tôi rất ít khi xuống căng tin mua đồ, trừ lúc buổi trưa sẽ có thời gian ăn trưa, nhưng thể chất của tôi ăn gì cũng như nhau cả, nên đại đa số tôi đều về phòng ăn đồ Ruby nấu thuận tiện nghỉ ngơi. Vì vậy căng tin đối với tôi giống như là vật trang trí.
Dừng lại trước máy bán nước tự động, tôi móc thẻ thành tích mua một chai nước. Sau đó mới tìm một góc khuất trong căng tin ngồi xuống. Vừa vặn chỗ ngồi này có thể nhìn toàn cảnh không gian, bên cạnh còn có cửa sổ có thể nhìn ngắm bên ngoài.
Tôi đặt cặp sách lên bàn, dùng tay vặn mở nắp chai, há miệng uống một ngụm lớn.
Hiện tại bây giờ là tan học xế chiều, trong căng tin không có mấy ai. Tôi giương mắt nhìn bảng hệ thống trong suốt trên không trung, ánh mắt đầu tiên nhìn hệ số thuộc tính bản thân. Là một kiếm sĩ, cho nên thuộc tính của tôi đều nghiêng về nhanh nhẹn, công kích và thể lực. Chỉ là những thuộc tính khác cũng quan trọng không kém, đành tìm cơ hội bù đắp vậy, tôi tính toán trong lòng.
Tiếp đến, tôi dời mắt nhìn sang hành trang. Có thêm mấy vật phẩm nhận được từ nhiệm vụ đêm qua, tôi đưa tay nhấn mở từng cái một, tức khắc hiện lên thông tin vật phẩm.
Có tổng cộng ba thứ: Một thanh loan đao phẩm trắng thấp nhất, ba viên đá cường hoá, một bình kinh nghiệm lớn.
Tôi nhìn một hồi, ngón tay thao tác đem loan đao dung hợp vào song kiếm, để song kiếm hấp thụ thuộc tính của loan đao. Giây tiếp theo liền đem hai viên cường hoá ném vào, một viên giữ lại đề phòng. Cuối cùng tôi mới lấy bình kinh nghiệm ra khỏi hành trang, không do dự uống một mạch.
Vừa uống hết, thân thể lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng nóng rực khiến tôi khẽ nhíu mày, theo cổ họng chảy xuống lan tràn khắp cơ thể. Cùng lúc âm thanh hệ thống đều đều máy móc vang lên trong đầu:
[Bạn đạt cấp mười một. Cộng một điểm thuộc tính]
[Bạn đạt cấp mười hai. Đồng ý mở kỹ năng?]
Liên tiếp tăng lên hai cấp, khiến tôi có chút uể oải nhoài người ra bàn. Sau vài phút nghỉ ngơi mới bắt đầu cảm thấy cơ thể khá hơn, nâng mắt tiếp tục xem tiếp.
Trước đó hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn khiến tôi nhận được kha khá kinh nghiệm, vốn sắp lên cấp. Không ngờ uống bình kinh nghiệm này, mình chẳng những tăng cấp luôn, thậm chí còn được tăng thêm một cấp nữa.
Nghĩ đến kỹ năng đã được mở, tôi hứng thú bừng bừng nhìn quyển trục kỹ năng có được ngày trước, vốn là ô màu xám vì không đủ cấp nhìn đến, hiện tại đã biến thành màu sắc tươi tắn. Trước đó tôi có hai quyển kỹ năng nhờ làm phó bản cùng Mika và Jing, và một lần nhờ đánh quỷ vô diện trong phòng dụng cụ thể thao, khiến tôi xoa tay không thể chờ được.
Mở quyển thứ nhất, đó là một kỹ năng công kích cơ bản, bất cứ một chức nghiệp nào cũng có thể sử dụng, nó còn giúp đề cao độ thuần thục chiêu thức, hơn nữa có thể kích phát nội tại của chủ nhân. Nói chung là một quyển sách củng cố trụ cột.
Quyển thứ hai là kỹ năng tác động đến tinh thần người khác hai giây, tuy nó không phải kỹ năng chuyên thuộc chức nghiệp, nhưng là kỹ năng chủ động hiếm có, hơn nữa cấp càng cao, thời gian sẽ tăng lên càng nhiều.
Không có gì bài xích, tôi rất tự nhiên ấn nút sử dụng. Nhìn bảng kỹ năng, tôi có chút tiếc nuối vì chưa đủ cấp mở chiêu thức kiếm sĩ. Nghĩ đến Demon và Sandy tung chiêu, trong con mắt bình tĩnh của tôi xẹt qua một tia sáng. Hai người họ có lẽ cấp cao hơn tôi, quả là mình vẫn cần cố gắng hơn.
Xong mọi việc, tôi thoải mái lấy sách ra ôn tập. Sáng nay ngủ không đủ nên có phần thất thần, tôi phải nhân lúc tinh thần đang phấn chấn xem một chút.
"Tôi ngồi đây được chứ?"
Đang ngồi xem nhập tâm, bỗng có một âm thanh xa lạ đem tôi bừng tỉnh, ngước mắt lên nhìn người đứng đối diện. Dáng người không quá cao, mái tóc được tết gọn để bên vai, cô đeo gọng kính dày không nhìn rõ đôi mắt, giấu dưới mái tóc càng khó nhìn ra dung mạo, hai tay ôm vài quyển sách hướng tôi hỏi ý kiến.
Nhìn đồng phục có lẽ là người cùng khối, tôi chỉ nhẹ gật đầu rồi tập trung vào trang sách, không
hiếu kỳ đi hỏi tại sao căng tin vắng thế này còn chen cùng chỗ tôi làm gì.
Cô nàng rất an tĩnh, gần như là ngay sau khi tôi gật đầu liền ngồi xuống, không khiến cho người khác có cảm giác tồn tại.
Tận đến hơn tiếng sau, tôi mới từ trong sách tỉnh lại, hoạt động cái cổ có chút mỏi. Mắt nhìn sắc trời bắt đầu tối dần, bấy giờ mới chuyển người thu xếp sách vở đứng dậy. Nhưng lúc ánh mắt vừa quét tới, tôi bỗng giật mình nhìn đối diện đang đọc sách, mới phát hiện ra còn có người này.
Sờ mũi, tôi cầm cặp đứng lên, lịch sự nói một câu: "Tôi về đây, cậu ở lại nhé."
Cũng không chờ người ta đáp lại, tôi nhìn cô nàng ấy xong liền dứt khoát ra ngoài, nhưng bước chân vừa mới nhấc vài bước, bất ngờ lại nghe một giọng nói: "Trên người cậu có mùi của Quỷ Thư?"
Tôi đứng sững lại, quay người nhìn người nọ, hồi lâu mới nói: "Cậu nói đùa!"
Nói xong, không có ý định ở lại thêm, tôi nhanh chóng rời đi.
Không phải tôi không từng nghi ngờ, nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ nên tôi không nghĩ gì thêm. Giờ được nhắc lại, khiến tôi không thể không nhận ra có vài điểm hoài nghi.
Nhớ đến vẻ mặt của Tina trước đó, độ khó của nhiệm vụ, cộng thêm lời của người nọ. Sắc mặt tôi có chút khó coi.
Khi ấy tôi không nhớ rõ mình hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì. Chỉ biết khi đang xông lên đánh, thì bỗng trước mắt tối sầm. Tới lúc định thần lại, đã phát hiện mình đang bị trói trên bàn thí nghiệm. Dùng hết tất cả biện pháp thậm chí tiêu hao sức lực còn lại vẫn không thể thoát khỏi bốn phía dây xích quấn tới. Mãi cho đến khi Tina và Cherry chạy tới cứu giúp, còn nói đã đánh bại quỷ thư, hệ thống liền thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Tina...
Nghĩ đến đây, đầu tôi bỗng trở nên choáng váng đau đớn, khiến tôi ngồi xổm xuống ôm đầu kêu rên một tiếng.
Đau... Đau quá...
"A!" Bật ra một âm đơn, tôi ngã ra bất tỉnh...
...
Không biết qua bao lâu, khi tôi bắt đầu có ý thức trở lại, cảm nhận một chút cử động ngón tay, ánh mắt nặng trĩu mới khó nhọc mở ra.
Đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng, định thần một lúc mới phát hiện mình đang nằm trên một cái giường trắng, xung quanh là những dụng cụ sơ cứu thông thường. Thậm chí trên cánh tay còn đang gắn dịch truyền nước.
Không cần nghĩ cũng biết đây là đâu.
Nhưng tôi nhớ rõ ràng lần cuối mình bất tỉnh là đang trên đường, là ai đưa tôi vào đây?
Bỗng có tiếng bước chân đi đến phía cuối giường, một cô gái trẻ chững chạc khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, mái tóc đen nhánh được búi gọn ra sau. Ánh mắt khi nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên một chút, giây lát liền ngồi bên giường hỏi han: "Em tỉnh rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Tôi lắc đầu tỏ vẻ mình ổn, cất giọng dò hỏi: "Thưa cô, em bị sao vậy ạ?"
Nghe tôi hỏi vậy, cô gái như đã biết trước hướng tôi cười hiền: "Chỉ là bị thiếu máu dẫn đến mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi là tốt rồi. Nhưng cũng đừng chủ quan, phải ăn uống đủ chất hiểu không? Như vậy mới học tốt được."
Tôi kiên nhẫn nghe cô dặn dò, vừa nghe vừa gật đầu vâng dạ lễ phép. Chờ đến khi cô dặn xong, mới chợt nhớ ra: "Cũng may có bạn học nhanh chóng đưa em đến, nếu không sẽ chuyển biến xấu không chừng."
"Là ai vậy ạ?" Tôi hiếu kỳ hỏi, đây cũng là thắc mắc của tôi từ nãy giờ.