Hình ảnh Kanon cho chúng tôi xem không tồn tại lâu, rất nhanh đã biến mất trên trang giấy. Nhưng hình ảnh khắc trong đầu vẫn không quên được, tôi có cảm giác mình đang rơi vào hoàn cảnh không mấy tốt đẹp.
"Chúng ta phải làm gì đây?" Tina thì thào, trong giọng nói không giấu nổi sự bối rối.
Hai hàng lông mày tôi bất giác nhíu lại một chỗ, tự hỏi hiện tại mình có thể làm gì.
Có một thời gian, tôi rất thích đọc các bộ truyện tiểu thuyết giả tưởng, những pha hành động xen lẫn sự kì bí luôn hấp dẫn tôi. Gần như ngày nào tôi cũng sẽ dành cho mình một khoảng nghỉ ngơi thư giãn đọc chúng. Tôi còn nhớ có một bộ truyện có nhắc đến không gian vặn vẹo, tựa đề dường như là "tuần hoàn vô hạn".
Theo như bộ truyện đó kể, chắc chắn sẽ có cửa ra cho không gian đó. Quan trọng là mình bước vào, bản thân sẽ không bị biến đổi theo.
Dĩ nhiên, tác giả luôn ưu ái cho nhân vật chính, cho dù nguy hiểm vẫn sẽ chừa đường lui.
Bàn tay không tự chủ nắm chặt, tôi hướng hai người trước mặt cân nhắc: "Tôi sẽ ra ngoài thăm dò xem."
Khuôn mặt Kanon vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng khi nghe tôi nói vậy rõ ràng tỏ vẻ phản đối: "Cứ vậy đi ra? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì có muốn lùi lại cũng không thể."
Tôi phủ quyết, nói ra suy nghĩ của mình: "Vậy cứ ở nguyên chỗ này sao? Cho dù chúng ta không cần ăn uống thì thời gian cũng không cho phép!"
Thời hạn của nhiệm vụ này chỉ có mười hai tiếng, nếu cứ ngồi như vậy. Giả sử không ai có thể đến cứu, vậy chẳng phải là bị mắc kẹt ở đây mãi mãi?
Lời vừa dứt, tôi nâng mắt nhìn Kanon. Thấy cô nàng mím môi không nói gì nữa, có lẽ đang suy nghĩ lời nói của tôi.
Bầu không khí bỗng lâm vào căng thẳng, nhưng chợt một âm thanh vang lên cắt ngang:
- Chỉ cần thăm dò bước ra một chốc thôi phải không?
Tôi nghe tiếng quay đầu nhìn sang, phát hiện là Tina, nghĩ một lát liền gật đầu. Tôi chỉ muốn xác định mình đi vào không gian ngoài cửa kia, cơ thể có bị nghiền ép bóp méo hay không. Nếu không liền dễ dàng, nếu có... thì đành phải nghĩ cách khác.
Tina giống như đang hạ quyết tâm, mở ra một quyển trục đưa tới trước, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của tôi và Kanon, lên tiếng: "Đây là quyển trục phân thân, trong một lần làm nhiệm vụ em nhận được, bây giờ vừa vặn có cơ hội dùng." Ngừng một chút, lại nói: "Nó có thể tạo ra một phân thân giống mình đến chín phần, hành động tư duy sẽ không khác gì chủ thể, nhưng chỉ có thể duy trì rất ngắn, khoảng mười giây. Cho chị này!"
Tôi ngạc nhiên, không nghĩ ngợi liền đưa tay đẩy lại, từ chối: "Nghe công dụng thôi đã thấy quý giá, em để lại cho mình làm bảo mệnh đi. Chỉ đi thăm dò mà đã sử dụng nó, quá tiếc, không được!"
"Gì mà được với không được chứ?" Tina lần nữa nhét vào tay tôi, giọng nói vờ vẻ hờn dỗi: "Cũng chỉ là quyển trục kỹ năng, lúc này không dùng thì lúc nào dùng? Chị đừng ngại."
Lắc đầu, tôi tính mở miệng đẩy lại, thì bỗng một bàn tay bất ngờ vươn tới cầm quyển trục. Ánh mắt chạm phải vẻ mặt Kanon không cảm xúc, nhưng giọng nói cất lên lại mười phần không kiên nhẫn: "Để tôi dùng cho nhanh. Hai người cứ tiếp tục đẩy qua đẩy lại đi."
"..."
Tôi ngại ngùng vuốt mũi. Nếu Kanon đã nói vậy, tôi mà từ chối nữa thì lại giống như làm ra vẻ, đành hướng Tina trịnh trọng: "Cảm ơn em, chị sẽ bù đắp lại."
Tina xua tay cười hì hì, cất giọng vô tư: "Không cần chị Ran bù đắp đâu, chỉ cần chị đừng lạnh nhạt xa cách với Tina nữa là được rồi."
Ánh mắt tôi hơi mở to, nhìn vào cặp mắt trong suốt màu tím than của Tina. Môi khẽ mím, thì ra Tina vẫn luôn để ý sao?
Thu hồi tầm mắt, tôi quàng vai dí trán cô nàng: "Hử? Chị có lạnh nhạt với em sao?"
"Á! Đau em!" Tina ôm trán kêu lên: "Em méc anh Kansai đó!"
Tôi bật cười, thả tay ra: "Được rồi, trông em còn thân với Kansai học trưởng hơn cả Sarrchi kìa."
Tina kéo khoé miệng, xoay người ngồi một góc không thèm để ý đến tôi.
Theo như những gì Kanon cho chúng tôi thấy, thì hẳn bên ngoài không có thứ gì hay vật gì khác
thường. Vì vậy, Kanon liền vung tay thu hết những đồ dùng chẹn cửa vào lại hành trang của mình.
Cẩn thận mở cửa ra, tình cảnh không khác mấy so với vừa rồi tôi xem. Dường như cánh cửa này là một ranh giới, chỉ cần bước qua liền tới một không gian khác.
Gật đầu với Kanon đứng sau, cô nàng hiểu ý mở ra quyển trục. Không bao lâu, một làn khói màu tím nhạt từ quyển trục nhè nhẹ bay lên bao trùm Kanon, trong tích tắc liền rời khỏi dừng ở bên cạnh cô nàng. Làn khói vốn mờ nhạt bắt đầu đậm dần, hệt như một đám mây màu tím đang nhào nặn. Tiếp đến liền xuất hiện một bóng dáng giống hệt Kanon như đúc, chỉ là nếu như để ý một chút, sẽ thấy đôi mắt của "Kanon" có phần vô thần, như một máy móc không có cảm xúc.
Kanon bước tới nhỏ giọng bên tai "Kanon", phân thân như nhận được mệnh lệnh. Ngay khi cô nàng vừa dứt lời liền không do dự bước ra ngoài.
Kanon là người duy nhất trong nhóm có kích phát kĩ năng, tuy nói tôi và Tina có chức nghiệp, nhưng chỉ đều là kĩ năng cơ bản, chưa có được chiêu thức gì. Vì vậy, quyển trục liền để cho Kanon dùng.
"Phân thân Kanon" vừa đặt chân ngoài cửa. Chúng tôi liền tập trung nhìn lại, cặp mắt tôi gần như dán chặt vào từng động tác của "Kanon", chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cái gì.
Mười giây trôi qua, phân thân vừa rồi còn đi lại phút chốc liền trở thành làn khói, tan biến trong không khí. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, may mắn không phát sinh cái gì.
"Vậy là chúng ta có thể thoát ra ngoài?" Tina hưng phấn kêu lên, bám lấy cánh tay Kanon bên cạnh lay lay.
"Chưa hẳn!" Nhưng Kanon thì không có vẻ gì vui sướng, ngược lại lộ vẻ nghiêm túc, chỉ tay về một hướng: "Nhìn bên kia đi."
Ở trong một góc cách đây không xa, có một xe chở đồ không mấy đặc biệt, được bọc lên một tấm vải trắng dày. Nhìn từ ngoài không thể thấy rõ là gì, nhưng từ hình dáng có thể là đựng những thứ vụn vặt.
"Có gì đặc biệt sao?" Tôi nheo mắt muốn nhìn cho kỹ, một hồi vẫn không thấy có gì khiến Kanon có vẻ nghiêm trọng vậy.
Kanon dẫn đầu đứng ở cửa, như vô tình muốn chắn không cho chúng tôi bước tới, vẻ mặt càng nghiêm trọng nhìn vào chỗ đó: "Tôi ngửi thấy mùi tanh."
"Mùi tanh?" Giọng nói Tina run lên hơi sợ hãi, chùn bước lùi dần về sau. Tôi cũng không tránh khỏi đứng hình, hoang mang nhìn vào mắt Kanon, muốn xác định lời cô nàng nói có thật không.
Đối với ánh mắt quá mức chăm chú của tôi, Kanon mặt vô biểu tình, nói nhỏ đủ để tôi nghe thấy: "Cậu cũng biết, mũi tôi rất thính."
Lời nói của Kanon luôn mang theo sự nghiêm túc, vì vậy tôi không nghi ngờ. Nhưng, mùi tanh sao? Ngoại trừ đồ hải sản thì chỉ có...
Lắc đầu xua mạnh cảm giác buồn nôn, cái thứ gì mà lại phát ra mùi tanh được cơ chứ?
Có lẽ cảm nhận được tinh thần tôi và Tina không ổn, Kanon quay đầu nhìn ra ngoài, bồi thêm một câu: "Yên tâm, tôi không ngửi thấy mùi thối rữa của thi thể, hẳn không có gì đáng kinh sợ. Chúng ta qua đó xem!"
Không nói thì thôi, Kanon vừa dứt câu tôi chỉ có xúc động muốn bịt miệng cô nàng lại thôi!
Nghĩ đến câu nói đó, lại kết hợp với trí tưởng tượng phong phú. Mặt tôi bỗng nhiên xanh mét!
A! Ai đó khiến Kanon ít nói trở lại đi!!!