“Một hôm, Cảnh lúc ấy mới lên 8 tuổi, phải giữ việc bưng nước rửa, nhân thế vào hầu bên trong. Chiêu Hoàng trông thấy làm ưa, mỗi khi chơi đêm đều cho gọi Cảnh đến cùng chơi, thấy Cảnh ở chỗ tối thì thân đến trêu chọc, hoặc nắm lấy tóc, hoặc đứng lên bóng. Có một hôm, Cảnh bưng chậu nước hầu, Chiêu Hoàng rửa mặt lấy tay vốc nước té ướt cả mặt Cảnh rồi cười trêu, đến khi Cảnh bưng khăn trầu thì lấy khăn ném cho Cảnh. Cảnh không dám nói gì, về nói ngầm với Thủ Độ. Thủ Độ nói: “Nếu thực như thế thì họ ta thành hoàng tộc hay bị diệt tộc đây?”Lại một hôm, Chiêu Hoàng lại lấy khăn trầu ném cho Cảnh, Cảnh lạy rồi nói: “Bệ hạ có tha tội cho thần không? Thần xin vâng mệnh”. Chiêu Hoàng cười và nói: “Tha tội cho ngươi? Nay ngươi đã biết nói khôn rồi đó”. Cảnh lại về nói với Thủ Độ. Thủ độ sợ việc bị lộ thì bị giết cả, bấy giờ mới tự đem gia thuộc thân thích vào trong cung cấm. Thủ Độ cho đóng cửa thành và các cửa cung, sai người coi giữ, các quan vào chầu không được vào. Thủ Độ loan báo rằng: “Bệ hạ đã có chồng rồi” (theo Đại Việt Sử ký Toàn thư)”.(11/03/2016 – Hà Nội)Gấp vội lại cuốn Đại Việt Sử ký Toàn thư khi nghe tiếng chuông vào lớp lớn bên ngoài, Lạc Anh day dứt vì đang đọc đến đoạn hay mà phải dừng lại. Cô sinh viên khoa Địa chất nhưng vô cùng đam mê với Lịch sử nhanh chóng cầm quyển sách dày cộp phi lên giảng đường. Lại là những tiết học không mấy thú vị, cũng hơi ngàm chán chút, nhưng dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, học cố ba tháng nữa là xong thôi, nên Lạc Anh cũng không còn cảm thấy nặng nề như trước nữa.Vừa vào lớp, Lạc Anh đã nghe thấy tiếng của Chủ nhiệm, hình như đang có chút tức giận thì phải. Mà, mà sao hôm nay mọi người đến đông đủ thế?- Lý Lạc Anh, em vào đây cho tôi! – tiếng chủ nhiệm quát lên gay gắt khiến cô mắt chữ A mồm chữ O chạy vào, gấp gáp hỏi.- Chủ nhiệm, có chuyện gì đó ạ?- Em còn muốn tốt nghiệp không?Mí mắt Lạc Anh giật giật, ủa, hôm nay thầy làm sao vậy?- Mau đến đăng ký thực tập với lớp trưởng, đến lúc không tốt nghiệp được thì tôi ăn nói thế nào với lãnh đạo đây?Lạc Anh vâng dạ chạy ngay đến chỗ lớp trưởng, đã tưởng không phải đi thực tập nữa mà, rõ ràng ông nội đã nói thế… Nghĩ thế thôi, nhưng Lạc Anh vẫn không dám đôi co với thầy, dù sao cũng là Chủ nhiệm của mình mà.Sau tiết đó, các bạn sẽ được nghỉ 1 tuần để chuẩn bị đi thực tập địa chất, địa điểm là Móng Cái, Quảng Ninh. Lạc Anh cũng chẳng để ý gì, chuyến đi 1 tháng này cô cũng cảm thấy bình thường lắm, thế là cả ngày cứ ngồi trong nhà, đọc lại quyển Đại Việt Sử ký Toàn thư, ngay cả đến ông nội gọi cô cũng không quan tâm.Ông nội cô – Lão Triều là chuyên gia lịch sử học đã về hưu, có lẽ tình yêu của cô gái nhỏ đối với lịch sử được hình thành từ ông nội mình. Nhìn đứa cháu gái say mê đến quên ăn quên ngủ với mấy cuốn sách lịch sử, lão chỉ thở dài. Ngồi xuống giường, lão hỏi nhỏ: “Lạc Lạc, không ăn cơm à?”- Không ăn!- Tại sao không ăn?Lạc Anh ngước mắt nhìn lão, nhăn nhó: - Chẳng phải ông nói sắp xếp để con không đi thực tập sao? Sao giờ lại phải đi? Con đã bảo không thích mà!- A – Lão Triều cười cười – Con chắc là không muốn đi ư?- Đương nhiên không muốn, nhưng lỡ đăng ký rồi còn đâu!- Ai nhaa, để xem nào, chỗ đó có nhiều thứ thú vị lắm nha, biết đâu… – Lời lão Triều đột nhiên ngừng lại.Lạc Anh nheo mắt nhìn lão, nói: “Biết đâu thế nào ạ?”- À thì… – Lão chưa kịp nói hết câu, bà Dương đã đi lên, quát lớn:- Hai ông cháu các ngươi có định ăn cơm không? Ta đã nấu cho rồi giờ còn phải lên mời nữa à? – sau đó nhìn lão Triều – Tôi bảo lão lên gọi con bé, lão còn lên đấy đọc cùng nó nữa!Lão Triều cười hà hà với bà Dương, sau đó nhìn Lạc Anh: - Đi ăn cơm nào!Lời nói của bà Dương quả nhiên thật có tác dụng, Lạc Anh nhanh chóng gập sách, cười hì hì theo ông bà xuống ăn cơm.Lạc Anh sống với ông bà từ hai tuổi tới giờ, hai mươi hai năm sống trên đời, kí ức về bố mẹ cô đều thấy rất mờ nhạt, bởi vì họ đã hi sinh khi thực hiện nhiệm vụ ngoài khơi xa. Ông bà nội bình thường cũng không bao giờ nhắc đến bố mẹ trước mặt Lạc Anh, mà chính bản thân cô cũng hiếm khi hỏi về những chuyến quá khứ, một phần là cô biết, một phần cô cũng không muốn khiến ông bà đau lòng.- Lạc Lạc, ngày mai đi thực tập, bà đã sắp xếp các thứ rồi, con xem còn thiếu gì nữa thì mang thêm đi nha!” – Bà Dương tiện tay gắp thêm một miếng rau bỏ vào bát của Lạc Anh – “Ăn thêm rau đi, đừng có mà kén ăn thế chứ!- Bà đã sắp xếp là đủ cả rồi mà, con không xem lại đâu! Con mang thêm quyển Sử ký này đi thôi! – Lạc Anh cười cười, đem miếng rau bỏ vào miệng – Ông, ở Móng Cái có chỗ nào hay hay không?Lão Triều và bà Dương nhìn nhau, sau đó bà Dương nói với Lạc Anh: - Tốt nhất con nên đi theo đoàn thực tập, bằng đó cũng đủ thú vị lắm rồi!- Có phải ngày nào cũng đi nghiên cứu đâu ạ! Cũng có cuối tuần chứ! – Lạc Anh bĩu môi, đũa đã dằm sắp nát bát cơm ngao ngán nhìn bàn ăn. Quả thật bà cô nấu ăn rất ngon, nhưng cô ăn không nổi, cứ nghĩ ngày mai phải lang thang đi thực tập, rời xa chiếc giường thân yêu này, Lạc Anh quả thật rất buồn bực.- Đảo Vĩnh Thực! Con có thể đến đó, sẽ thú vị lắm! – Lão Triều gật gù nói. Bà Dương dùng ánh mắt khó hiểu nhìn lão, lão lại cười: - Chỗ đó còn hoang sơ lắm, cách xa thành thị, thích hợp nghỉ dưỡng cuối tuần nhé!- Thật ạ? Thế con sẽ tới đó! Yêu nội!Sau khi dọn dẹp trở về phòng, bà Dương ngồi xuống giường, nhìn lão Triều đang tập trung đọc quyển sách lịch sử. Bất quá, không kìm được, bà hỏi:- Tại sao ông lại nói với con bé biết chỗ đó?- Duyên nợ đến, có trốn cũng không đặng!- Nhưng…vẫn còn lựa chọn khác cơ mà, hoặc là cả đời con bé sẽ không biết! Chẳng phải chúng ta chết đi, mọi bí mật đều theo ta xuống mồ sao?Lão Triều rời mắt khỏi quyển sách, điềm tĩnh nói: - Bà à, có những chuyện