"Có rảnh không?" Màn hình di động hơi hơi sáng lên, lại tắt. Là Tống Thanh Mộng gửi tới, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết. Có ai sẽ ở đêm khuya gửi tin nhắn, hỏi mình có rảnh hay không đâu? Đương nhiên, trừ những người đó.
Các nàng vẫn chỉ duy trì quan hệ như vậy, quan hệ trên sinh lý, thỏa mãn lẫn nhau, giải tỏa cho nhau.
Đối mặt với "lời mời" của Tống Thanh Mộng, Thẩm Tinh Hà cơ hồ chưa từng từ chối, ngoại trừ kỳ kinh nguyệt.
Không phải hai người có quan hệ tiền bạc gì, chỉ là người bạn giường này thật sự không tìm ra tật xấu, hơn nữa đối phương còn lớn hơn chính mình vài tuổi như vậy, thật sự không biết từ chối như thế nào.
Thế giới của người trưởng thành hơn phân nửa trầm trọng lại áp lực, mấy độ phóng túng, mới có thể thư hoãn.
"Có." Đơn giản phản hồi một chữ, nhìn không ra nàng có bất luận cảm xúc gì, ngược lại như là giao lưu công việc giữa cấp trên và cấp dưới.
409 —— Màn hình tắt lại lần nữa sáng lên, vô cùng đơn giản chỉ có một chuỗi số nàng có thể đọc hiểu.
Nàng tắt di động, cũng không phản hồi. Mà là xoay người thay một bộ quần áo, từ trong ra ngoài, sự mệt mỏi sau buổi tối làm việc trên mặt cũng che đi dưới làn da, dùng tầng son môi hơi mỏng, để dưỡng ẩm cho đôi môi đã mất đi khí sắc. Đơn giản thu dọn, ánh mắt rơi vào chiếc vòng cổ nằm ở một bên, nàng do dự muốn mang hay không, luôn cảm thấy như vậy quá cố ý. Rõ ràng đó chỉ là quan hệ thể xác, những cái lấy lòng lộ liễu nhất nàng sớm đã làm, vì vậy việc sử dụng những phụ kiện bên ngoài này để lấy hảo cảm có vẻ thừa thãi.
Đêm khuya đường phá lệ thông thuận, không tắc nghẽn như ban ngày, nhìn xe cộ trên đường, cô chỉ thấy phát điên.
Ban đêm khiến ham muốn của con người dâng trào, và hầu hết những người hoạt động về đêm hơn phân nửa đều là "Có ý đồ xấu".
Nàng bắt xe đi vào không gian bí mật thuộc về các nàng, đã quá quen đường. Nhân viên phục vụ khách hàng ở quầy sớm đã xem nàng là "Khách quen", cách mấy tuần sẽ xuất hiện vài lần, thỉnh thoảng là một người, có khi là hai người.
Vừa mở cửa ra, nghênh đón một mảng đen nhánh, mò mẫn điện thoại từ trong túi, thừa dịp ánh sáng, tìm được chốt mở, thẳng đến thoáng nhìn chiếc túi xách quen thuộc đặt ở trên sô pha, mới xác nhận căn phòng này còn có một người khác.
Nàng lần theo ánh đèn tìm đến chỗ tối tăm, nhìn đến trên giường đắp chăn bông, khóe mắt cong cong dần, lông mày nhíu xuống phía dưới, lại rất mau biến mất, an tâm kẹp một tia mất mát. Cởi đi áo khoác trên người, cúi xuống nhìn đống tài liệu lộn xộn trên bàn, cùng iPad còn hơi ấm khi chạm vào, mới đưa giữa mày hơi hơi giãn ra.
Tay chân nàng nhẹ nhàng, hé một khe nhỏ rồi lẻn vào, sợ ánh sáng ngoài phòng chiếu đến người trên giường, thấy đối phương ngủ rất say, mới chui vào trong chăn.
Nàng lặng lẽ tránh xa nguồn hơi ấm dưới chăn rất xa, lẳng lặng mà nghe tiếng hít thở vững vàng của người bên kia. Đa số dưới tình huống nàng nghe được chính là giao tạp dồn dập thở dốc với nhau, giống bình tĩnh hô hấp như vậy, là lần đầu tiên. Nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch phát ra từ cẳng tay nàng đang tựa vào, cảm nhận được chính mình xao động. Nghe được tiếng thở đều đặn sau tai, nàng không dám lộn xộn, sợ đánh thức mèo hoang đang nghỉ ngơi, chỉ có thể nhẹ nhàng di chuyển tới cánh tay của nàng.
"Mệt mỏi quá." Người phía sau đột nhiên mở miệng.
"Ngủ đi."Lập tức có một đôi tay vòng qua eo, toàn thân được bao bọc bởi mùi sữa tắm hoặc dầu gội thơm phức, thân thể được mang từ trong góc râm mát đến một nơi ấm áp, nàng xao động mới dần dần bình phục.
Đường chân trời le lói vài tia sáng, mông mông sáng lên, ngoài cửa sổ có một màn sương mù màu xanh thẫm, tí tách tí tách mưa bụi đánh vào trên mái hiên ngủ say, tiếng vang nhỏ bé cũng không có nhiễu giấc mơ của người trong phòng.
Thẩm Tinh Hà chỉ cảm thấy dưới thân như thể bị ướt bởi giọt mưa, tiết một thân. Khi vị mặn và ướt tràn vào miệng, nàng mới nghiêm túc ý thức được đây không phải mơ.
"Tỉnh rồi à?" Người này rõ ràng là cố ý, dưới thân sớm bị cô ăn sạch sẽ, trần trụi da thịt chỉ cảm thấy mát lạnh.
"...... Ừm......" Nàng hồi phục Tống Thanh Mộng đang dùng ngón tay đẩy vào chỗ sâu bên trong, chỉ còn tiếng nức nở.
Cảm giác bị lấp đầy, hoàn toàn đánh thức nàng, nàng duỗi tay tìm quần áo trên người, không cam lòng chỉ có chính mình bại lộ ở trong không khí lạnh lẽo.
Tống Thanh Mộng cảm thấy được động tác người dưới thân, không có ngăn cản, chỉ là nhanh động tác hơn, cùng người dưới thân ganh đua cao thấp.
Hai người đã làm mấy lần, thân thể sớm đã hòa hợp, đối mặt với đối phương biết người biết ta, không chút sức lực chống cự.
Không khí lạnh lạnh đang dồn dập thở ra khí nóng không ngừng thăng ôn, cơ thể đan xen giống như sắt mới được đánh bóng ở nhiệt độ cao, dung hợp lại tân sinh, không ngừng đập, cuối cùng rèn luyện thành thép.
"Đừng chịu đựng." Tống Thanh Mộng khẽ cắn vào vành tai đỏ bừng người dưới thân, lại xẹt qua chiếc cổ có gân rõ ràng, cuối cùng dừng xương quai xanh có khung xương nhô lên, ấn vết đỏ tiếp theo trên mỗi người.
Cô hiểu rõ, bạn nhỏ mà, non nớt lại ngượng ngùng, như là quả quýt mới vừa kết quả, vừa chua vừa cứng, nhưng dùng tay véo một véo bao vây lấy thịt quả, chảy nước ra vẫn là vị thơm ngọt.
Tống Thanh Mộng quá mức quen thuộc thân thể của nàng, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, chất lỏng trong cơ thể đã bị dễ dàng mà bài trừ, ngâm mình trong nước mật hoa, chỉ cảm thấy trơn trượt.
Đùi Thẩm Tinh Hà vốn dĩ đã tách ra, vô thức bị kéo lại, cánh tay có lực tinh tế bị kẹp ở bên trong, eo trên bụng áo choàng tuyến sớm đã bị thân thể người duỗi thẳng, mị thành một tuyến, mồ hôi phác họa ra hai bên tuyến cơ bắp, vòng eo liền không giá như vậy, đón ý nói hùa đầu ngón tay khảy.
"Ưm...... Chị ơi...... Thật thoải mái......" Tống Thanh Mộng chỉ cảm thấy tiếng nàng kêu không đủ, thanh âm kiều mị như vậy, cô muốn nghe nhiều hơn. Giờ phút này Tống Thanh Mộng ngược lại như là vì tối hôm qua thất lễ, đang nhận lỗi với người trên đầu ngón tay, không ngừng gây xích mích, xoa vê, đưa đẩy.
Nhìn ánh mắt nàng mê ly, trong miệng rên rỉ kêu chính mình là chị gái, Tống Thanh Mộng chỉ muốn nuốt nàng ở trong miệng, chỉ có như vậy mới sẽ không bị người khác ăn vụng.
Rõ ràng đã nhấm nháp đầu lưỡi rất nhiều lần, lúc này vẫn cảm thấy ngon miệng, không ngừng liếm mút, một giọt nước đều không để, tựa hồ như vậy là có thể đat cân bằng đầm nước trào ra của người dưới thân.
Đại não Thẩm Tinh Hà cảm giác thiếu oxy, khiến nàng dần dần tê liệt, mất đi khả năng khống chế thân thể,