Mưa to như giá đỡ ồn ào, sau khi kết thúc thì hỗn độn khắp nơi. Mưa nhỏ giống như một trận thầm mến, dài đằng đẵng không đợi được trời trong. Trận mưa giống như làm tình nhất, cho rằng sắp dừng lại, lại tuôn rơi một trận, khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng. Cho rằng muốn trút xuống, lại chậm chạp không rơi xuống, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Trên cửa sổ bọt nước dài đằng đẵng, một trận mưa cấp bách dần dần mất đi tính khí.
"Ngẩn người làm gì thế?" Lâm Niệm Chi ném một chồng văn kiện không biết tên lên bàn Trầm Tinh Hà.
Bụi bay lên bị hút vào xoang mũi mẫn cảm, "Khụ khụ..." Thẩm Tinh Hà nắm lấy mũi, đem đồ vật đẩy ra xa, "Đây là cái gì?"
Sau khi Lâm Niệm Chi ngồi xuống bên cạnh nàng, liền bắt đầu bận rộn chuyện của mình, chưa từng ngẩng đầu, "Tư liệu vụ án mới, luật sư Trì bảo cậu mau chóng xem hết."
Thẩm Tinh Hà lấy ngón trỏ lau một chút phong bì màu vàng nâu, có thể nhìn ra năm tháng tích lũy, lại so độ cao, kinh ngạc mà trương lên miệng, "Nhiều như vậy????"
"Đây chính là sự ưu ái của lãnh đạo đó~" Lâm Niệm Chi hừ nhẹ, dùng một loại ngữ khí "May mắn không phải mình" giễu cợt nàng.
Thẩm Tinh Hà lườm cô ấy một cái, lại nghĩ tới bữa tiệc buổi tối còn phải mặc lễ phục phiền toái, nhìn thời tiết bên ngoài bày ra khuôn mặt thối, một trận phiền muộn, "Này—— buổi tối mình có thể không đi không?" Ghé vào lưng ghế hỏi Lâm Niệm Chi.
Buổi tối là tiệc sinh nhật Thẩm Chi Diệc đẩy đi đẩy lại, làm rất long trọng, còn phát thư mời chính thức.
"Cậu cảm thấy sao? Tống Thanh Mộng có thể đồng ý?" Lâm Niệm Chi dừng bút, lại bổ sung," Cho dù cô ấy đồng ý, cậu cảm thấy thích hợp không?"
Không thích hợp. Ngay cả lý do đứng đắn cũng không có, hỏi tới chẳng lẽ muốn nói mình ngại mặc lễ phục phiền toái? Nói đến Tống Thanh Mộng, Thẩm Tinh Hà vốn đã quên lửa giận, lại dấy lên.
"A! Đừng nhắc đến chị ấy nữa, thật sự muốn tức chết......!"
Lâm Niệm Chi thu bút lại, "Sao vậy? Sao bác sĩ Tống lại chọc giận cậu?"
Gặp người tò mò như thế, Thẩm Tinh Hà cảm thấy khó có thể mở miệng, lại ấp úng đứng lên, "Không có gì, không có gì."
"Thật sự? Không có gì?"
"Không có gì, không có gì," Thẩm Tinh Hà xua tay với cô ấy.
"Được, cậu thích nói hay không thì tùy..." Lâm Niệm Chi đứng dậy chuẩn bị tìm văn kiện.
"Cái đó..." Ngăn người lại, kéo đến bên cạnh nàng, mắt nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi, "Thì... lúc đó cậu và Thẩm Chi Diệc có... có không hài hòa hay không?"
Nghe người ta hỏi như vậy, Lâm Niệm Chi lập tức hiểu, thu bước chân ngồi lại, bắt đầu giả ngu, "Cái nào? Cậu có gì cứ nói thẳng ra?
"Thì... Cái đó?" Âm lượng hơi lớn đề phòng có người nghe được.
"Cái nào?" Bộ dạng vừa muốn hỏi vừa sợ người ta nghe được khiến Lâm Niệm Chi cười ra tiếng.
"Ai nha! Thì cái đó!" Hoàn toàn lên tiếng, rống đến Lâm Niệm Chi, lại hạ giọng, "Thì... tương tương ủ ủ mà..."
"Úi~"Giả vờ mới hiểu, "Cậu và bác sĩ Tống không hài hòa à?"
Trong khoảnh khắc bị người chọc thấu tâm tư, còn bị nói thẳng ra, Thẩm Tinh Hà độn không thể độn, "Cũng không phải không hài hòa... Chính là...Chính là..." Cắn răng nhắm mắt, "Tối hôm qua chúng ta chính là tới thời điểm kia, chị ấy ngủ mất tiêu?! Hơn nữa! Mấu chốt buổi sáng chị ấy cho rằng bọn mình tối hôm qua là sau khi làm xong mới ngủ......,!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Thẩm Tinh Hà vội vàng che miệng, sợ dẫn người khác tới.
"Cậu nhỏ tiếng thôi......!"
"Khụ khụ..." Lâm Niệm Chi thu hồi tiếng cười, nhắc tới mặt hóng hớt, "Có phải... bác sĩ Tống quá mệt mỏi hay không...? Công việc cô ấy bận rộn như vậy... Cũng dùng tay không ít ... đúng không...?"
Vừa nói vừa suy đoán nguyên nhân, Thẩm Tinh Hà cực lực suy tư chứng cớ, tối hôm qua rõ ràng nàng ở trên mà? Tống Thanh Mộng cũng đâu có xuất lực?
"Không có khả năng......!"
Một trận lắc đầu càng làm cho người ta đoán mò một phen.
"Đó chính là..." Lâm Niệm Chi tay chống cằm, nhẹ gật đầu, như là phân tích một vụ án nào đó, "Đó chính là hai người chết trên giường!"
Chết trên giường? Thẩm Tinh Hà sau khi nghe được cái từ này đầu chấn động, nàng nghe qua sau khi kết thúc thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, các cô gái không thể tránh khỏi sẽ có lúc chết trên giường, chỉ là nàng không nghĩ tới, sẽ tới nhanh như vậy?
"Không thể nào..." Ngoài miệng nửa tin nữa không, nhưng trong lòng đã âm thầm lo lắng, lẩm bẩm nói, "... Sao lại chết trên giường chứ?"
Nghi hoặc theo nước mưa chồng chất, sắc mặt theo sắc trời biến tối. Thẩm Tinh Hà tinh tế nghĩ, nàng và Tống Thanh Mộng còn coi như tiết chế, so với trước khi chưa xác nhận quan hệ nhiều lần, thật đúng là không cách nào so sánh. Hiện tại, phần lớn thời gian là dựa vào ở bên nhau, ham muốn hương vị trong lòng đối phương, đối với chuyện trên giường quả thật cũng không có quá chấp nhất.
Chẳng lẽ là? Không đủ đa dạng? Nếu không nữa thì, là không đủ hấp dẫn?
Mắt nhìn Thẩm Tinh Hà càng lún càng sâu, Lâm Niệm Chi đá một góc ghế, "Cũng không nhất định là chết trên giường......"
"Làm sao bây giờ......? Ngộ nhỡ thật sự là chết trên giường......" Mặt lộ vẻ gấp gáp, cau mày, càng không ngừng biến hóa tư thế ngồi, "Cậu mau giúp mình đưa ra chủ ý đi......?"
Lâm Niệm Chi cảm thấy có chút cạn lời, chính mình thật ra cũng thuận miệng nói "Chết trên giường", người này còn cho là thật, lại còn muốn "Ra chủ ý".
"Cái kia...... Nếu không cậu đối với cô ấy lãnh đạm một chút thử xem? "Thấy mặt Thẩm Tinh Hà đầy vẻ hoang mang, lại giải thích, "Tục ngữ nói, khoảng cách sinh ra cái đẹp."
"Cậu là nói......" Thẩm Tinh Hà cổ động cái đầu nhỏ, nghẹn ra một câu, "...... Lạt mềm buộc chặt?
"Chị hai?! Năng lực lý giải này của cậu thật sự là của luật sư??? Lâm Niệm Chi đỡ trán, "Khoảng cách sinh ra cái đẹp và lạt mềm buộc chặt giống nhau hả???
Quả thật không giống nhau. Một cái là kiềm chế, một cái là dụ dỗ.
Dụ dỗ quen rồi, liền quên khắc chế.
"Ai —— cậu có thể nói rõ một chút được không?" Thẩm Tinh Hà không kiên nhẫn đoạt lấy văn kiện Lâm Niệm Chi chuẩn bị cầm lên xem.
"Cậu nghe mình," Lâm Niệm Chi bĩu môi, "Buổi tối trang điểm tinh xảo một chút, sau đó đối với cô ấy cao lãnh một chút, có thể nói một chữ không nói hai chữ, có thể một câu nói xong, liền không nói hai câu."
Thẩm Tinh Hà ngơ ngác đặt câu hỏi, "Cái này......? Có thể được?"
"Nghe mình, chuẩn không sai đâu."
"Cậu sẽ không phải...... chơi trò này với Thẩm Chi Diệc đó chứ? "Thẩm Tinh Hà trừng to mắt nhìn cô ấy.
Ánh mắt né tránh, đoạt lấy tập tài liệu, "Khụ khụ... Cái đó... mình đi tìm tài liệu trước đã."
Bóng lưng chạy trốn nhanh chóng hóa thành một nụ cười nơi khóe mắt.
Trong sảnh tiệc rất náo nhiệt, giống như du thuyền trôi nổi trên mặt biển. Trong ly hình sáo dài nhỏ chứa đầy rượu sâm banh, xếp từng hàng, giống như vật phẩm triển lãm được phục chế hoàn hảo, chờ mấy vị khách không quen biết cầm lấy, để cho bọn họ phảng phất như bạn cũ cùng uống một chai rượu.
Tầm nhìn của cô ban đầu là một ly sâm banh, nhưng sâm banh bị một người phụ nữ cầm lên. Tầm mắt của cô liền được bưng tới trước ngực —— ngón trỏ và ngón giữa nâng đế ly, xuyên thấu qua thủy tinh và chất lỏng là hai khối vải vóc trên dưới, bên hông lộ ra một đoạn da thịt, nhìn từ trên xuống là khe rãnh trước ngực phóng đại, tới gần, lễ phục dạ hội trắng nõn lay động, lắc lư. Con ngươi của cô theo đó không an phận, truy đuổi tay trái nâng lên, theo ngón tay cùng nhau vuốt ve cằm, giống như đang mài chóp tim của cô.
Rốt cuộc, tay buông xuống, nhưng ánh mắt của cô lại không buông. Đôi môi nhẹ nhàng mở lên hàm chứa ánh mắt của cô, hô hấp trở nên khó có thể ra vào. Đột nhiên, cô đứng dậy.
Tất cả ánh mắt đều tụ tập trên người người phụ nữ đi tới, giống như bầy kiến vây quanh thức ăn rơi xuống, thẳng đến khi nàng khoác tay một người khác, ánh mắt vây quanh kia mới dần dần tản đi.
"Thế nào? Em hôm nay là bị thất sủng? "Trần Nghiên Thanh vỗ vỗ Tống Thanh Mộng đứng lên, sắc mặt cô thoạt nhìn không tốt lắm.
Ánh mắt Tống Thanh Mộng vẫn luôn dõi theo Thẩm Tinh Hà và Cố Ngộ An, đôi mắt sâu dần, có chút buồn bực, trong trường hợp này, Thẩm Tinh Hà trước đây đều tới tìm cô trước. "Chị có thể quản Cố Ngộ An được không?
"Quản? Làm sao quản? Quản gì chứ? Trần Nghiên Thanh nhấp ngụm rượu, cười khẽ, "Sao em lại mặc kệ nhà em?
"Em..." Nắm chặt lòng bàn tay, ngồi xuống, bị nuốt không nói nên lời, cô cũng không phải là người giỏi quản phụ nữ, ngoại trừ một số phương diện.
Trần Nghiên Thanh nhìn cái làn váy màu xanh biếc kia dừng ở khu đồ ngọt khu, kỳ vọng chủ nhân của nó có thể nhìn lại một chút, vừa chờ đợi vừa hỏi, "Em có phải làm sai chuyện gì hay không? Em xem người ta từ lúc tiến vào đến bây giờ giống như cũng chưa đưa mắt nhìn qua em..."
"Rõ ràng tối hôm qua còn rất tốt mà..." Uống xong sâm banh, từ trong khay bồi bàn lấy một ly rượu vang đỏ, màu sắc cực đậm, phảng phất như tâm tình của cô giờ phút này, sờ không ra phương bắc.
Đêm xuân hôm qua vừa qua, hôm nay thái độ lại lãnh đạm, sợ là đổi lại ai cũng không hiểu nổi.
Tống Thanh Mộng thu hồi ánh mắt trong rượu vang đỏ, lại bay về phía lễ phục màu trắng, phóng đại con ngươi—— sau lưng trần trụi, không hề che chắn, che kín ánh đèn. Rãnh núi lõm thẳng bị cắt đứt ở giữa dọc theo một cái nơ được buộc bởi hai dây đai mỏng, và dây đai rủ xuống trùng khớp với rãnh núi và không được kết nối với vải ở sau thắt lưng. Nàng đi lại, mang theo sợi dây nhỏ kia cùng nhau đong đưa, giống như một cái thân thể đồng hồ quả lắc quyến rũ. Ánh mắt Tống Thanh Mộng theo đuôi dây đai nhỏ cùng nhau rơi vào trong váy không phù hợp với da thịt, tựa như lấy tay dò vào sau lưng, mông của phụ nữ, xúc cảm cùng phong cảnh bên trong làm người ta xuân tâm nhộn nhạo.
Cô đi về hướng đó.
Người nọ đang nói chuyện.
"Thế nào? Thân mình đây?" ThẩmTinh Hà hỏi Lâm Niệm Chi đứng ngay phía trước.
"Chị hai," giơ ngón cái, "... cậu thật giỏi..."
Ngày mưa đầu xuân nếu muốn đẩy lùi nhiệt độ ngày hè, tất cả mọi người sẽ phối hợp thêm áo, người này ngược lại thì hay rồi, như là một lòng chỉ muốn nghênh đón mùa hè. Khi Lâm Niệm Chi không biết nên khen nàng nghe lời mình, hay là mắng nàng nghe lời mình quá mức.
Trang điểm tinh xảo...... cũng không cần làm rối loạn mùa chứ?
"Làm sao vậy? Hai người đang nói cái gì?" Cố Ngộ An bưng một đĩa bánh ngọt trà xanh nhỏ hỏi hai người, nhưng tâm tư toàn bộ đều đặt ở trên đồ ăn.
"Ặc..." Thẩm Tinh Hà trốn tránh Cố Ngộ An, lặng lẽ lắc đầu, ý bảo Lâm Niệm Chi không cần nhiều lời.
"An An," Lâm Niệm Chi tiện tay chỉ vào một đống bánh ngọt," Chi Diệc nói bánh ngọt đó cũng đặc biệt ngon, em mau đi nếm thử."
"Cái nào? Cái này sao?"
"Đúng đúng đúng, chính là cái đó ...... "Lâm Niệm Chi lại chỉ về phía xa.
"Phù~" Thẩm Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Ngộ An đi xa, "Cũng không thể để cho em ấy biết quá nhiều..."
Lâm Niệm Chi cảm thấy nàng vừa buồn cười vừa đáng thương, rõ ràng người ngủ quên giữa lúc làm tình là một người khác, hiện tại ngược lại giống như là nàng không đúng, trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng người kia.
"Lại nói, mình thấy khí sắc bác sĩ Tống cũng không tệ..." Lâm Niệm Chi thuận tay châm một miếng thanh long, chuẩn bị ngồi xuống ăn.
Thẩm Tinh Hà đêm nay còn chưa nhìn thấy cô, cũng không có ý định chủ động đi qua tìm cô.
Nhưng cô đã chủ động đi tới, người cùng ghế ngồi cách xa nhau càng ngày càng ít.
Nghe nói cô khí sắc không tệ, Thẩm Tinh Hà một cảm giác lửa giận thoát ra, "Tất nhiên! Người căn bản cũng không biết chính mình ngủ mà!"Nhớ tới quần áo chính mình cởi một nửa, kết quả người nằm sấp trên người ngủ mất tiêu, ngực nàng liền lại thêm một hơi.
"Khí sắc tốt? Xem hôm nay mình không tức chết chị ấy!"
Một miếng thanh long bị nĩa xiên đến tan tác rơi rớt, hài cốt khó tồn tại, Lâm Niệm Chi thấy thế lập tức trốn ra xa.
"Em muốn tức chết ai thế?" Tay bảo vệ eo, Tống Thanh Mộng bám vào tai Thẩm Tinh Hà nửa cười nhẹ nói, "Em sắp cướp được spotlight của Thẩm Chi Diệc rồi." Cô cảm thấy đêm nay nàng ăn mặc quá mức mê hoặc lòng người.
Cách lớp lụa mỏng, bàn tay ấm áp, như là làm người thêm áo. Có điều, nàng không muốn, thoáng nghiêng một bên, né tránh.
Người đón tiếp trong tay trống trơn, sắc mặt đen thui.
"Chị đang xem em?"
Cô đương nhiên đang nhìn nàng. Là đôi mắt Tống Thanh Mộng không rời khỏi Thẩm Tinh Hà.
"Em đang trốn chị?"
Tống Thanh Mộng hỏi cực kỳ nhẹ nhàng, rất giống lúc làm tình chặt chẽ giữ chặt eo người ta, muốn nàng "Đừng trốn".
"Không trốn." Thẩm Tinh Hà bên tai nóng lên, tức giận tiêu tan một ngụm, nhưng vẫn còn.
"Vậy sao em không nhìn thẳng vào chị?"
Là làm nũng, càng là ủy khuất, như là rõ ràng cái gì cũng không làm sai, người yêu lại không muốn ngẩng đầu nhìn cô.
"Em đang giận đó, đừng có khiêu khích em... Em hôm nay không ăn bộ này...!" Thẩm Tinh Hà ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống theo, đã là góc nhìn tốt nhất, nhưng nàng còn không có chính diện nhìn cô.
Mái tóc hơi xoăn của nàng dưới ánh đèn giống như bọt bia dày đặc sau khi phóng đại. Chỉ là không chiếm được sự chiếu cố của cô gái bên cạnh.
"Giận rồi? Ai chọc em?"
Eo không cho chạm vào, chắc tay có thể nhỉ?
Tống Thanh Mộng đoạt sâm banh trong tay nàng, nhưng Thẩm Tinh Hà không muốn buông tay, hai người cầm ly ở trên bàn kéo qua kéo lại, rượu lắc lư ở bên trong, thẳng đến khi vẩy lên tay mới dừng lại.
"Chị!"
"Chị chọc em giận chỗ nào? "Nàng che lại tay cô đặt lên ly, muốn tiêu hao thời gian.
"Tự chị nghĩ xem tối hôm qua chị đã làm gì? "Rút tay ra, rượu bị nhường ra ngoài.
"Tối hôm qua..." Ngón tay vân vê cột thủy tinh nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm sợi dây nhỏ trên vai nàng, như là sợ nó rớt, "... Tối hôm qua... Chị làm không tốt sao?" Còn cố ý cắn âm chữ "Làm".
"...Chị...!"
Chỉ được cái xinh đẹp! Cái gì cũng quên hết!
Trần Nghiên Thanh ngồi ở chỗ cũ, xa xa nhìn, thấy Thẩm Tinh Hà lưu lại một mình Tống Thanh Mộng, sau đó đứng dậy rời đi, cô ấy cũng không nhúc nhích. Cô ấy đang đợi bữa tiệc bắt đầu, cũng đang đợi người trở về.
Nếu như nói Thẩm Tinh Hà là phản đồ ngày xuân, vậy Cố Ngộ An hẳn là tín đồ ngày xuân. Váy xanh cả đêm đều điểm xuân cho phòng tiệc, từ khu đồ ngọt đến khu đồ uống, giống như một cô gái xuân lần đầu tiên đến nhân gian, chỗ nào cũng phải để lại chút dấu vết. Cô nàng lấp lánh, ở bốn phía đám người, nhảy nhót, chân thành, hết sức chân thành.
Trần Nghiên Thanh nhận lấy bánh ngọt trà xanh đặt lên bàn, Cố Ngộ An càng dán càng gần, khiến cô ấy nhịn không được mở miệng, "Lại gần như vậy làm gì?"
"Ngửi xem chị uống bao nhiêu rượu." Cố Ngộ An khom lưng, mũi dựa vào khóe miệng, ngửi ngửi, ngửi thấy một chút mùi trái cây.
Khoảng cách một hơi thở. Không có lập tức dời đi, Trần Nghiên Thanh hơi cúi đầu, làn váy màu xanh lá cây ngay trước mắt, cô ấy lại không có lòng dạ nào nhìn nhiều hơn nữa.
"Không uống bao nhiêu, đều là Tống Thanh Mộng uống." Kéo cô nàng ngồi xuống, chỉ chỉ ly rượu trống không còn chưa tới thu dọn.
"Chị cũng đừng trộm uống đó~"
Trần Nghiên Thanh hợp tay cười cười, cầm lấy đĩa bánh ngọt kia, ăn một miếng, "Ngon không?
"Ngon nha!! Ngon hơn cái Thẩm Chi Diệc nói nhiều! Chị mau nếm thử đi!"
Trần Nghiên Thanh không phải người thích đồ ngọt, trà xanh là một trong số ít khẩu vị có thể chấp nhận được.
"Ngon." Chỉ là có hơi quá ngọt, chỉ là nghĩ trong lòng như vậy.
Cố Ngộ An biết miệng cô ấy ngậm bao nhiêu, Trần Nghiên Thanh nói ngon, vậy nhất định là ngon. Nâng cằm lên, nghiêng đầu cố ý hỏi cô ấy, "Vậy có ngon bằng em làm không?
"Vậy thì không có. "Lúc đó để bánh ngọt xuống, gọi cô nàng," Lại đây một chút."
"Làm gì?"
"Người ta dọn đồ, em ngồi lại đây một chút."
Cố Ngộ An quay đầu nhìn thoáng qua, có một bồi bàn bưng chén đĩa đã đứng ở phía sau cô nàng, còn lịch sự cười với cô nàng.
"Xin lỗi ha......" Nói xong đứng dậy, chuẩn bị ngồi lên đùi Trần Nghiên Thanh," Mượn ngồi một lát nhé, cô Trần."
Trần Nghiên Thanh xua tay ngăn lại, "...... Chị dịch ghế ngồi lại đây một chút cho em......"
"Người ta không sức lực..."
Thật không sức lực, giả không sức lực, chỉ có Cố Ngộ An biết. Nhưng Trần Nghiên Thanh biết thói quen của cô nàng.
Vị trí này gần hơn một chút. Bồi bàn đi rồi. Trên bàn không còn một cái ly nào. Tầm nhìn mở rộng hơn rất nhiều. Nhưng cô nàng không nhìn về phía đám người lộn xộn xa xa, mà quan sát người ngồi bên cạnh.
Tóc Cố Ngộ An buộc lên, lộ một bên vai có xương quai xanh trơn nhẵn, đầu vai đối diện với cô ấy, thoáng liếc mắt, tức là bộ ngực mềm mại. Ở trong mắt Trần Nghiên Thanh, cô nàng khi là một tiểu cô nương thanh xuân dào dạt, khi là một cô gái xinh đẹp nhu tình yểu điệu. Người trước làm cho cô