Trong bệnh viện chật ních người khám bệnh, bọn họ nắm chặt tiền có hạn mua thuốc vô hạn, có đi phòng phẫu thuật, có ở ICU, có ở phòng bình thường, cũng có số ít đưa đến nhà xác. Trần nhà của đại sảnh rất cao, mỗi một tầng buồn bã cùng vui mừng chồng chất lên cao độ của tòa nhà này, bác sĩ, y tá, bệnh nhân cùng người nhà hoặc là nói chuyện với nhau chờ mong mặt trời mọc ngày mai, hoặc là nằm xuống chờ đợi ánh nắng chiều hôm nay.
Trong thế giới khốn kiếp mà Trung Quốc gọi là thú vật (giáo sư) tuyên truyền "Thanh niên không có áp lực khoản vay thế chấp", niềm vui buồn trong bệnh viện có vẻ hết sức chân thực và thuần túy.
Tống Thanh Mộng tiễn La Nại đi, được một cái đã lâu nhàn hạ, là niềm vui rất đơn giản vui, lấy điện thoại di động đặt hai tấm vé xem phim cũng là vui.
Trước tòa nhà khu nội trú là công viên mới vừa xây dựng thêm, xe lăn nghiền qua con đường xi măng mới tinh, Tống Thanh Mộng thay thường phục, đi theo phía sau một người trong đó, thường thường bị bệnh nhân hoặc người nhà xung quanh nhận ra, gọi "Bác sĩ Tống", cô đều vẫy tay chào hỏi từng người một.
Thẩm Tinh Hà ngồi trên một chiếc ghế dài chờ người, chờ nghe được có người gọi "Bác sĩ Tống", ánh mắt cáo biệt một đôi cụ già xa xa, nhắm lại, tưởng tượng mảnh vỡ mặt trời lặn theo tiếng bước chân nhảy nhót, tiếng chào hỏi từng chút ghép lại với bầu trời sau khi mặt trời chạy trốn, lưng tựa vào tầng mây mềm mại, ngẩng đầu lên, chờ một chiếc máy bay xông qua ban cho nàng gió mạnh, hoặc chờ một con chim bay xẹt qua mang theo chút gió nhẹ.
Nàng giống như một người ở trong bầu trời quang đãng chờ tuyết rơi, thành kính nhắm hai mắt lại, hướng bầu trời cầu nguyện.
Có điều, cũng không đợi được.
Chỉ đợi nụ hôn nhợt nhạt trên chóp mũi, giống như một mảnh tuyết rơi trên chóp mũi, lành lạnh.
"Ngủ rồi?" Tống Thanh Mộng đối diện với ánh mắt nàng, nhẹ giọng hỏi.
"Có đâu." Nhìn lông mi dài vểnh lên, Thẩm Tinh Hà đáp.
"Bác sĩ Tống —— tan làm rồi?"
Cách mấy hàng cây thường xanh, ông cụ tự mình đẩy xe lăn, mở miệng hỏi Tống Thanh Mộng, tay cô chống ghế dài, cúi đầu, nghe được có người gọi cô mới nhìn qua.
"Cháu tan làm hẹn hò đây, ông Mạnh——"
Thẩm Tinh Hà nhìn cằm đóng mở, nghe được giọng nói, nâng cổ ở chóp cằm mút một cái, giống như nụ hôn trên chóp mũi kia, nhẹ nhàng, nhanh chóng.
"Sao còn trộm hôn người ta vậy?"
"Học theo chị."
Ông Mạnh sau khi nghe được cười đến thoải mái, luôn miệng nói "Được được được", thấy hai người cúi đầu trộm lời thì đẩy xe lăn đi tìm bạn già.
"Có đi hay không? Vẫn nhìn." Thẩm Tinh Hà đứng lên hỏi Tống Thanh Mộng đang nhìn chằm chằm vào đùi nàng.
Váy bó mông, tất chân đen. Thẩm Tinh Hà hôm nay mang tất chân đen, cô lần đầu tiên thấy nàng mang.
Tống Thanh Mộng cúi đầu nhíu mày, eo dán lên lưng ghế, thân thể biên độ lớn nhất nghiêng về phía trước, hỏi nàng: "Có phải em cố ý hay không?"
Thẩm Tinh Hà học bộ dáng của cô, khom lưng nói với cô: "Chị không phải rất muốn nhìn sao?
Được rồi... Cô quả thật có like loại video tương tự, còn chia sẻ với Thẩm Tinh Hà, nói rất đẹp. Nhưng tuyệt đối! Tuyệt đối! Cô không có chính miệng nói qua cô rất muốn xem.
Tống Thanh Mộng cứng họng, lại cúi đầu nhìn lướt qua, thanh âm khàn khàn nói: "Hiện tại trả lại vé xem phim, về nhà còn kịp không?"
Người này thật sự là buồn cười, chính mình hẹn người ta xem phim, bây giờ lại muốn đi đầu về nhà.
Thẩm Tinh Hà cười rất đắc ý, ôm mặt lên, gằn từng chữ: "Muộn rồi, bác sĩ Tống, bây giờ em đột nhiên siêu muốn xem bộ phim này."
Trong phim có Văn Vịnh San, Tống Thanh Mộng đề nghị muốn xem đầu tiên, Thẩm Tinh Hà ỡm ờ mới đáp ứng.
Tống Thanh Mộng kéo đầu, Thẩm Tinh Hà chịu lực rút tay ra, cất bước đi: "Nhanh lên, chị không phải rất muốn xem sao?"
Trước đó cô quả thật rất muốn xem, hiện tại cô càng muốn xem cái khác.
Tống Thanh Mộng dừng lại tại chỗ, mắt thấy Thẩm Tinh Hà càng đi càng xa, sa đen che chân không đợi cô chút nào, thở dài, cất bước đuổi theo.
"Bây giờ em thật sự siêu hư." Tống Thanh Mộng đuổi theo nói.
Thẩm Tinh Hà nắm lấy người đang thở hổn hển, cười xấu xa: "Nhờ chị gái dạy dỗ có cách."
Sau khi tìm được bạn già, ông Mạnh chỉ vào bóng lưng càng lúc càng xa, cho bà xem: "Đó là bạn gái bác sĩ Tống đấy."
Bà Mạnh đẩy ông nhìn sang nói: "Sao lại cảm thấy các cô ấy già rồi sẽ càng hạnh phúc."
Ông Mạnh giận cười: "Tìm đúng người, đều hạnh phúc."
Rạp chiếu phim.
Ánh sáng màn ảnh chiếu lên mặt người, màu sắc nhảy nhót giống như đĩa pha màu bất hòa, mọi người đều nhìn về phía màn hình sáng, có người lại cô đơn chỉ nhìn về phía ánh sáng của mình.
Thẩm Tinh Hà ngưng thần tĩnh khí xem phim, Tống Thanh Mộng thất thần nhìn người, hai người hẹn hò luôn thích làm chuyện bất đồng.
Cách một tay vịn ghế ngồi, trong khay đựng coca, Tống Thanh Mộng nghiêng đầu nhìn chằm chằm nửa ngày, không nhìn thấy chân ở nơi nào, Thẩm Tinh Hà bất ngờ xem đến cực kỳ nghiêm túc, không chú ý tới ánh mắt quan sát của người khác, chân thay đổi tư thế, thân thể nghiêng về phía Tống Thanh Mộng.
Mùi hương gì vậy? Các nàng dùng cùng một loại nước hoa, bản thân không có gì dễ ngửi, Tống Thanh Mộng