*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc._______
Lúc nhận được điện thoại của Từ Tây Bối, Nghênh Thần đang ở ngã ba đường tròn thành phố.
Đầu điện thoại bên kia đè nặng giọng xuống, nói: "Tớ tóm được người rồi, ở khách sạn Phú Lâm phòng 808."
Nghênh Thần phản ứng lại rất nhanh, khuyên nhủ nói: "Cậu định đi thật đấy à? Cậu đừng xúc động, này, này?"
Điện thoại tắt máy.
Nghênh Thần lại gọi lại lần nữa, được lắm con nhóc này, lúc này mà lại dám không nhận máy.
Nghênh Thần không do dự nữa, quay đâu đi hướng khác, xuống cầu vượt.
Cô chạy tới khách sạn Phú Lâm, mới ra khỏi thang máy, cả đường đi đã nghe Từ Tây Bối khàn cả giọng rít gào: "Cô làm tiểu tam riết thành nghiện rồi phải không??? Đặc biết thích tìm kiếm sự kích thích đúng không? Bà đây sẽ làm cho cô kích thích!"
Một giọng nữ khác thét chói tai: "Cô... cô cầm dao làm gì?"
Trong lòng Nghênh Thần "lộp bộp" nhảy dựng, theo giọng nói bước chân lại càng trở nên nhanh hơn, cửa phòng 808 khép hờ, đẩy ra.
——
Từ Tây Bối giống một con khổng tước nổi điên, ấn một cô gái ở trên sàn nhà, tay trái kéo lấy tóc cô ta, tay phải cầm dao kề sát mặt cô ta.
Người phụ nữ kia bị làm cho sợ hãi, nói chuyện cũng không dám dùng sức há mồm, hàm răng cô ta run lên: "Chị... chị chị hiểu lầm rồi, em không cùng bạn trai chị..."
Từ Tây Bối xì một tiếng khinh miệt: "Xú(1) còn không biết xấu hổ!"
(1): Chỉ người xấu xa.Con dao kia càng lúc càng sát lại, người phụ nữ đó cắn môi "ô ô" mà nghẹn ngào.
Nghênh Thần lẳng lặng nhìn trong chốc lát, sợ trong lúc này Từ Tây Bối bực tức nóng nảy lại thật sự làm ra chuyện tàn nhẫn. Cô đi tới, nói với cô ấy: "Tư thế này của cậu không đúng rồi, cắt không được nhiều thịt của cô ta đâu."
"Loảng xoảng" một tiếng, con dao rơi xuống đất.
Từ Tây Bối bắt đầu gào khóc đến đau lòng.
Cậu ấy và người kia yêu nhau bảy năm. Phải chấp nhận sự thật này của bạn trai là một sụp đổ lớn, cũng không trách được giờ phút này cậu ấy mất khống chế như vậy.
Trong lòng Nghênh Thần thở dài, xoay người, sắc mặt lạnh lùng nói với người phụ nữ kia, bình tĩnh: "Là một người kinh doanh tài ba, quê quán Thượng Thành, cha là Từ Kiến Quốc."
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu: "Cô muốn làm gì?"
"Không có gì, sau này có rảnh thì tìm người uống trà thôi." Bờ môi Nghênh Thần đẹp rực rỡ, vì ngữ khí khiêm tốn lên ngôi, kèm theo một phần lạnh lẽo.
Cô gái này cũng là người sành sỏi, biết nhìn sự đời.
Nghênh Thần cao gầy da trắng, thêm phần khí chất, không phải mặc tuỳ tiện vài món đồ quần áo là có thể có cái khí chất như vậy.
Tròng mắt cô ta vừa chuyển, đang muốn mở miệng.
Từ Tây Bối bên cạnh lại sung máu sống lại, xông tới động thủ muốn xé rách cô ta.
"Nói! Còn không ngủ với đàn ông à? Nói đi!" Cuối cùng, Từ Tây Bối ngồi ở trên người cô ta, vừa đánh vừa chửi.
Người dưới thân cũng điên cuồng đánh đấm trả lại, móng tay cào ở trên mặt Từ Tây Bối ba vết rơm rớm máu, không ai khá hơn ai.
Người không kéo ra nổi, Nghênh Thần bị đẩy lảo đảo ra sau.
Lúc này, một giọng nói thô bạo từ hành lang truyền tới ——
"Chính là gian phòng đó. Mau vào đi."
Tiếng bước chân hỗn độn ngày một tiến gần, trong lòng Nghênh Thần trầm xuống, không xong rồi.
Cô nhanh chóng kéo Từ Tây Bối: "Cô ta gọi người tới, chạy đi!"
Đồng thời, người đàn bà tóc bị túm rơi đầy đất gào lên: "Đừng để cho hai cô ta chạy thoát!"
Bên ngoài ba bốn người đàn ông lực lưỡng theo tiếng mà đuổi theo.
Thang máy đã có rất nhiều người, Nghênh Thần túm Từ Tây Bối còn đang thần kinh thác loạn chạy như điên, tới cầu thang máy.
Nhưng vừa mới chạy tới tầng sáu, thấy bên trong có thang cuốn, nhưng phía trên lại treo biển, ba chữ: ĐANG BẢO DƯỠNG.
Nghênh Thần thầm mắng một tiếng, không chậm trễ nữa, túm lấy Từ Tây Bối theo đường cũ chạy lên tầng.
Hai đám người, một trên một dưới.
Nghênh Thần nhanh tay lẹ mắt, quyết đoán kéo cửa ra, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cách ba mét là thang máy hiện là đang hiện đi lên, Nghênh Thần ấn điên cuồng.
Mấy người kia chạy tới đây, hai mét... một thước.
"Đinh." Cửa thang máy mở ra.
"Mau lên!"
"Rầm" một tiếng, là cái đập tay ở cửa thang máy.
Rốt cuộc cũng an tĩnh.
Tay Nghênh Thần chống eo, thở dốc.
Từ Tây Bối này đã lấy lại chút thần hồn, dựa vào cạnh bên của thang máy, người trượt xuống, sau đó bụm mặt khóc nức nở.
"Cậu còn khóc! Cậu đừng có xúc động, quan hệ xã hội của cô ta phức tạp, quên những lời tớ nói với cậu à?" Nghênh Thần nóng nảy bực tức, không chút dịu dàng nào mà kéo Từ Tây Bối đứng dậy.
"Sáng nay tớ xuống máy bay, cả một ngày nay đến công ty báo danh sớm, ngay đến cả cơm cũng chưa ăn, sau đó lại thật vất vả thể này." Nghênh Thần bực tức nói: "Tớ cảm ơn lễ gặp mặt của cậu nhé."
Thang máy dừng lại, đến tầng 16, cửa mở ra.
Nghênh Thần đi ra bên ngoài thoáng nhìn, thang máy đối diện, mũi tên màu đỏ đang hiện đi lên.
"Đinh ——"
"Nào! Chạy, nhanh lên!"
Từ Tây Bối cũng phản ứng lại, lúc này cô ấy chạy trốn so với người khác nhanh hơn nhiều. Cô quẹo vào một cái chỗ rẽ, nơi đó có một tấm cửa gỗ.
Tiếng mắng thô lỗ của đàn ông nghe rất rõ ràng, Từ Tây Bối bị dọa, đầu óc nóng lên, đẩy cửa ra lập tức chạy tới phía sân thượng.
Công trình hôm nay đang tiến hành đến một nửa, còn chưa làm xong hết, một loạt tấm gỗ để ngổn ngang ở đó. Vừa nhìn qua tưởng chừng rất rắn chắc, ở giữa để không, đây là tầng mười sáu.
Từ Tây Bối phản ứng đã chậm lại, cô nàng chạy vọt tới tấm gỗ phía trước, đi tới vừa lúc thấy, người lập tức xụi lơ ngồi xổm xuống.
"Nghênh..... Nghênh Thần." giọng Từ Tây Bối phát run.
Sau đó nghe thấy "Kẽo kẹt" một tiếng, tấm gỗ bập bênh.
Nghênh Thần sửng sốt nửa giây, phản ứng lại theo bản năng đi về phía trước, đỡ lấy bục đang bị bập bênh một bên, hai bước nhẹ dẫm lấy một đầu khống chế lại cân bằng.
Tấm ván gỗ ở giữa, chênh lên một đoạn một vết mục không hề nhỏ.
———
Xe cảnh sát rú còi, đám người tụ lại.
"Chuyện xảy ra ở tầng mười sáu, giờ đã được hai mươi phút rồi, thang của đội phòng cháy chữa cháy cũng hết cách. Thả tấm ván gỗ độ dày 0.5 centimet, bốn phía không có điểm hỗ trợ, ở giữa đã bị mục ra, nếu cứu một người, người còn lại sẽ rơi vào nguy hiểm vô cùng." Nhân viên phòng cháy nói: "Đã báo lên trên rồi, đội cảnh sát tới cứu trợ, đang chạy tới hiện trường."
Dứt lời, một chiếc xe việt dã màu đen đã tới, đỗ ổn định ở ven đường, cửa xe đẩy ra.
Người đàn ông mặc thường phục màu đen ngắn tay xuống xe, anh vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn qua tình huống, sau đó tháo kính râm xuống dừng lại, lên tiếng: "Trình bày tình huống, công cụ chuẩn bị, nhân viên đang có mặt." Mệnh lệnh ngắn gọn nói tóm tắt.
"Rõ!" Hai người chiến sĩ phòng cháy nhanh chóng đuổi kịp, đem những gì đã chuẩn bị tốt từ sớm vừa đi vừa nói rõ nguyên nhân.
Đoàn người đi thang máy lên trên. Lúc Lệ Khôn đang nghe, cặp lông mày hơi nhíu lại theo thói quen, biểu cảm lúc lạnh lúc hững hờ.
Cuối cùng, chiến sĩ báo cáo: "Hai người đang gặp nguy hiểm đều là phụ nữ, Mặc quần áo màu trắng gọi là Từ Tây Bối, người quần áo nghiêm túc kia, họ Nghênh, gọi, gọi là......"
Chàng chiến sĩ đang nhớ lại, mà khi Lệ Khôn nghe thấy cái họ này thì cũng nghiêng đầu.
Một người khác nhanh chóng bổ sung: "Nghênh Thần."
Ngón tay Lệ Khôn cứng đờ, giọng nói lạnh lẽo: "Gọi là gì?"
"Nghênh Thần."
Được lắm hóa ra là về thật. Tuy sắc mặt Lệ Khôn lãnh đạm, nhưng trong tay đã cứu sống rất nhiều mạng người, đã bị sự lặng yên ninh thành bánh quai chèo.
Trên sân thượng.
Từ Tây Bối tiếng khóc càng lúc càng lớn:"Tớ sợ quá, tớ không muốn chết đâu."
Nghênh Thần cạn ngôn: "Cô của tôi ơi, cầu xin cậu đừng khóc nữa, cậu cứ tiếp tục khóc như vậy, cái tấm này nó cũng rung rẩy theo đấy."
Từ Tây Bối lập tức im bặt, chỉ có bả vai là đang run lên.
Tư thế của Nghênh Thần tương đối khổ ải, hai chân kéo dài rộng, đứng thẳng không dám ngồi xổm cũng không ngồi được. Tầng cao gió lớn, mặt của cô đã bị gió thổi đến không còn giọt máu nào.
Từ Tây Bối di chuyển mắt nhìn xuống dưới một giây, run run: "Quá cao, quá cao."
"Cậu câm miệng đi." Nghênh Thần hít sâu, cưỡng chế hai mắt của mình nhìn lên bầu trời.
Cho tới khi có tiếng bước chân tới gần, chiến sĩ mặc áo cam phòng cháy chữa cháy xuất hiện, Từ Tây Bối mặt hướng tới cửa khóc trong vui sướng: "Tới rồi, tới rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Chiến sĩ vai chạm vào vai, lộ ra khe hở ở giữa như mập mờ ở đằng sau.
Lệ Khôn đi ở phía sau, dùng từ gì miêu tả khi thấy khung cảnh trên sân thượng thì chính là: Nghênh Thần lung lay như sắp ngã.
Lưng của cô thẳng đứng tới mức căng cứng, xuyên thấu qua lớp quần áo thấy được lớp áo ở bên trong hằn ra rõ rệt.
Lệ Khôn dời mắt đi, hai giây phân tâm nhanh chóng định thần, lại quay trở lại công việc cả người sắc bén tái hiện.
Một người nhân viên phòng cháy: "Đội trưởng Lệ, buổi tối có bão to gió lớn, giờ gió đã nổi lên rồi.
Nghênh Thần quay lưng về phía sau, thân mình cứng đờ, tim đập như sấm dội.
Đội trưởng Lệ?
Tiếp theo tự mình phủ định —— không có khả năng là anh!
Nhưng.
"Tốc độ gió cấp 6, vết khoét mục ở giữa ngày càng bị khuếch tán rộng, chống đỡ không được lâu lắm đâu." Giọng nói trầm thấp mà chầm chậm, độ dày đúng mức, không bởi vì gió to mà thổi tan đi trọng lực của lời nói.
Ngực Nghênh Thần dấy lên một trận hoảng loạn.
Sau đó, dáng người màu đen kia rất nhanh nhẹn.
Lệ Khôn một tay chống lan can, nhẹ nhàng nhảy lên bục, dường như là đang đi đường bằng phẳng, vượt nhanh qua nửa vòng, ở đầu Từ Tây Bối dừng lại.
Góc độ này, Lệ Khôn và Nghênh Thần đối diện nhau, nhưng đôi mắt anh cũng không nhìn cô một chút nào.
Lệ Khôn kéo chặt dụng cụ an toàn trên người: "Chuẩn bị chưa."
Dưới bục hai người nhân viên phòng cháy: "Đã chuẩn bị!"
Lệ Khôn nhìn Từ Tây Bối: "Tôi đếm ngược đến ba, đếm tới 1, cô chạy tới chỗ tôi."
Từ Tây Bối giọng nói run rẩy, gật đầu: "Được."
Ba giây tính giờ —— "Chạy!"
"A a a!" Từ Tây Bối thét chói tai chạy như điên.
Đồng thời, Lệ Khôn nhanh chóng chạy về
hướng đó, đứng ở vị trí của Từ Tây Bối.
Tấm ván gỗ đong đưa kịch liệt, Nghênh Thần không chịu nổi nữa: "Rầm" một tiếng quỳ một gối xuống.
(jbLY: Khuỵu một gối không đến nỗi là "rầm" nhưng mình hem biết thay từ gì nữa)Cô hoảng sợ kêu một tiếng, mới phát hiện giọng nói đã thay đổi.
"Đừng nhúc nhích!" bước chân của Lệ Khôn dường như rất nhanh chóng, rất mau đã khống chế được cân bằng.
Nghênh Thần cắn môi, giương mắt nhìn về phía anh.
Dường như theo bản năng Lệ Khôn nhắc nhở: "Đừng nhìn xuống!"
Bên tai là tiếng gió gào thét, dưới chân lại lung lay sắp đổ, mà hai người ở đối diện liếc mắt một cái, phảng phất đem toàn bộ thế giới như ngừng lại.
Lệ Khôn là người dứt ra khỏi mộng đầu tiên: "Nghe rõ này, tôi bước về phía trước một bước, cô cũng lùi về sau một bước đi nhé, hiểu rõ chưa đấy?"
Ý của anh di chuyển nhanh chóng, bảo đảm cân bằng với Nghênh Thần, như vậy Nghênh Thần có thể tới vị trí an toàn, sẽ được đội chiến sĩ kia bảo vệ an toàn xuống mặt đất.
Nghênh Thần bật thốt lên hỏi: "Vậy còn anh?"
Lệ Khôn mặt không đổi sắc:"3."
"Em hỏi anh, lời của anh đâu!"
"2."
"Lệ Khôn!"
Nhiều năm trôi qua rồi, Nghênh Thần rốt cuộc lại một lần nữa kêu tên của anh.
Gió càng lúc càng lớn, bộ cảnh phục màu đen của Lệ Khôn dán chặt vào cả người anh, đường cong được phác hoạ rõ ràng.
Anh nhìn chằm chằm Nghênh Thần, ánh mắt rốt cuộc cũng có một chút thần sắc gọi là vì cảm xúc.
Sau khi giằng co ngắn ngủi, Lệ Khôn lạnh lùng mở miệng: "Bệnh sợ độ cao ổn rồi chứ?"
Nghênh Thần sửng sốt, sau đó lắc đầu.
"Vậy mắt nhìn thẳng cho tôi, đừng có mà nhìn xuống!"
Nghênh Thần bị anh quát cho đến mức trong lòng đau xót: "Em phải nhìn chỗ nào?"
Lệ Khôn trầm mặt nửa giây, ngữ khí đó rõ ràng là rít qua kẽ răng —— "Nhìn tôi."
Sau đó giọng cất cao:"Chuẩn bị."
Nghênh Thần nuốt yết hầu, hết sức chăm chú nghe chỉ thị của anh.
Cô lui một bước, anh lập tức tiến thêm một bước, tấm ván gỗ bắt đầu bập bênh.
"Giữ nguyên tốc độ như vậy, đừng cúi đầu." Lệ Khôn đè nặng hơi thở, khắc chế.
Rốt cuộc, tới khi Nghênh Thần tới gần ven bậc thang.
Lệ Khôn nhìn thấy được khoảng cách an toàn phía sau của cô, ánh mắt phóng tới đằng sau, hai người chiến sĩ phòng cháy hiểu ý đáp một tiếng, nhanh chóng bắt lấy bả vài Nghênh Thần kéo về sau, Nghênh Thần lảo đảo ngã xuống đất.
Mà còn Lệ Khôn đang nín thở đứng trên tấm ván gỗ, dùng sức lực chạy khỏi bục.
Tấm ván gỗ dưới chân có lẽ đồng thời đứt gãy.
"Đội trưởng lệ!" Một người cảnh sát vươn tay.
Lệ Khôn bắt lấy, mượn lực cuối cùng một chân vượt khỏi, sau đó lăn hai vòng giảm lực trên mặt đất.
Tấm ván gỗ trơi xuống tầng, tiếng hô kinh hãi của người dân bên dưới như sắp nổ tung.
Nghênh Thần chỉ nhìn thẳng Lệ Khôn, quét từ đầu đến chân anh ba lần, xác định được người đã bình an, cũng không chịu di dời ánh mắt.
Từ Tây Bối khóc lóc chạy tới, ôm lấy Nghênh Thần: "Chúng ta an toàn, tớ không chết, không chết."
Người kia, Lệ Khôn sắc mặt vẫn như cũ, dường như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, anh sửa sang lại quần áo, nói với đồng đội: "Các cậu về đơn vị."
Nghênh Thần tâm trí và tinh thần đã quay lại cùng một chỗ, đẩy Từ Tây Bối ra: "Cậu đi trước đi."
———
Dưới tầng.
Đội tổ trưởng Lão Nghiêm với Lệ Khôn đang sóng vai nói chuyện:"Này nhé, lần này ít nhiều cậu cũng tới đúng lúc."
Lệ Khôn: "Không có việc gì, bọn tôi ở ngay gần, nhận được mệnh lệnh tiếp viện là phải giúp rồi."
Đám người vây xem dần dần tản đi, Nghênh Thần cách đó không xa, ngón tay véo véo lòng bàn tay, hít một khí sâu, đi tới.
Cô đứng yên ở trước mặt hai người đó, vô cùng chân thành mà nói với lão Nghiêm: "Cảm tạ ơn cứu mạng của chú!"
Lão Nghiêm Nhạc: "Không có việc gì, nhưng mà sau này bị người ta đuổi bắt đừng có để bị nguy hiểm như vậy, nhớ kỹ, báo nguy đúng lúc."
Nghênh Thần ngoan ngoãn trả lời: "Vâng."
Sau đó chuyển đổi câu chuyện, giọng nói mềm mại nửa nhỏ nhẹ: "Chú cảnh sát, lúc ở sân thượng tiền và điện thoại di động của tôi đều bị rớt xuống, chú có thể làm người tốt tới cùng không, cho tôi ngồi tạm chiếc xe tiện đường nào được không?"
"Việc này....." Lão Nghiêm khó xử nhìn xe cứu hỏa to phía sau:"Chúng tôi có thời gian quy định nghiêm khắc việc ra vào, khả năng không giúp được, à, đúng rồi!" Anh ta nhìn về phía Lệ Khôn: "Đội trưởng Lệ, không phải cậu lái xe tới sao, đưa người ta đi một đoạn đi, tình huống vừa rồi cũng nguy hiểm quá làm cho người ta sợ như vậy."
Sắc mặt Nghênh Thần tái nhợt càng thêm vài phần đáng thương.
Lệ Khôn bị điểm danh, nhìn về phía Lão Nghiêm, vẻ mặt "Mẹ nó, tôi cần cậu bày tỏ à?".
Đây là nhiệm vụ, trong phạm vi yêu cầu hợp lý, anh không có quyền cự tuyệt.
Việc cần đã thành, khóe miệng Nghênh Thần như thế nào cũng không dấu nổi cười vui vẻ.
Cô chỉ vào chiếc xe Jeep màu đen quân dụng: "Là chiếc này sao?"
Không chờ được câu trả lời, bản thân đã lập tức mở cửa xe, ngựa quen đường cũ mà ngồi lên ghế phó lái.
Lệ Khôn sắc mặt trầm xuống như cục than, lên xe sau, Nghênh Thần biên đeo xong đai an toàn liền nói: "Về nhà."
Không có động tĩnh gì, cô nghiêng đầu: "Như thế nào? Không biết đường sao?"
Môi Lệ Khôn nhệch thành vệt nhọn, trầm mặc hai giây, xuất phát, đánh tay lái, lốp xe ma sát âm thanh chói tai.
Toàn bộ hành trình đi đường hai người chưa nói với nhau một câu, nhưng Lệ Khôn đối với đường về nhà của cô, thành thục không thể thành thục hơn.
Cửa sổ xe trượt xuống một nửa gió bên ngoài thổi tới, hương vị hỗn loạn của thành phố, xông vào khoang mũi của Nghênh Thần.
Hai người một trái một hải, khoảng cách song song bất quá cũng chỉ cách nửa thước.
Nhưng lại như người lạ, không ai nhìn ai.
Con đường hẹp biến thành đường hai xe chạy, mỗi khoảng cách hai mét sẽ có một cây bạch dương, cùng với người đứng gác ven đường thẳng tắp.
Khi đi vào sân lớn cơ quan, Lệ Khôn lái chậm lại.
Biển số xe của anh rêu rao, Mạnh Trạch liếc mắt một cái lập tức thấy được.
Mạnh Trạch bóp còi ý bảo nhanh hạ cửa xe xuống, cúi đầu một nhìn:"Ồ, anh Lệ, đúng là anh thật này, không phải nói là đi khu hội báo công tác sao? Sao sớm như vậy đã ở đây rồi?"
Lệ Khôn chỉ hạ cửa sổ xe xuống một nửa, lộ ra đôi mắt và chiếc mũi.
Mạnh Trạch cũng không ý thức được sắc mặt không thích hợp của anh, nhớ tới một việc, thần sắc bí hiểm hỏi: "Đúng rồi, em nghe nói, tiểu Thần nhi từ Hàng Châu sẽ tới, sẽ ở đây mấy ngày, chuyện này rốt cuộc có phải là sự thật không nhỉ?"
Lệ Khôn quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo, lại là vẻ mặt:
"Mẹ nó, tôi lại cần cậu bày tỏ à?" .
Mạnh Trạch run lập cập, còn không biết rõ ràng tình huống bây giờ, lập tức nhìn sang Lệ Khôn bên cạnh, đột nhiên dò ra một cái đầu.
Nghênh Thần ý cười vui vẻ, nghịch ngợm huýt sáo, sau đó giọng giòn tan nói: "Là thật sự đó."
Mạnh Trạch: "!!"
Lệ Khôn: "......"
Tác giả có lời muốn nói: 19:00 ngày càng, gương vỡ lại lành