Lão đại phu bước ra với gương nghiêm nghị, ông thở dài, đôi lông mày già nua chau lại thành hàng ngang.
Lão đại phu bước đến trước mặt bà Tú Huệ cúi chào: "Thưa phu nhân, thứ cho lão năng lực có hạn, cô nhà mất con lão cũng thấy áy náy."
Đàm Hường quỵ trên mặt đất, bà ta khiếp đảm nhìn lão đại phu chòng chọc, gương mặt tái xanh.
"Sao lại như vậy, sao ông không cứu con tôi? Ông là đại phu mà."
"Xin lỗi bà, lão cũng đã cố gắng hết sức."
Biết Đàm Hương đau lòng thay con gái, bà Tú Huệ sai gia nhân tiễn đại phu ra cửa, phân phó người hầu bên cạnh chăm sóc Quyên Nhi cẩn thận.
Bà liếc nhìn từng gương mặt thân quen, ánh mắt dừng trên người chàng rể mới, thấy Quân Sơn không nói gì, gương mặt lạnh tanh như đá, bà Tú Huệ bất giác buông tiếng thở dài.
Vì sự cố lần này không khí trong nhà căng thẳng đến ngạt thở, Đàm Hương một mực cho rằng Quyển Như là người hại Quyên Nhi mất con, Quyển Dư nhất quyết bảo vệ con gái, phủ nhận suy đoán của Đàm Hương là sai.
Nhà họ Chu được một phen gà bay chó sủa, từ sáng đến tối không phải tiếng khóc, thì là tiếng cãi nhau.
Chỉ riêng Quyên Nhi là an tĩnh bất thường, cô không nói năng gì, vùi mình vào chăn mặc cho ai khuyên bảo.
Trong suốt hai ngày qua, ngoại trừ Quân Sơn và người hầu, thì Kim Bội là người đến thăm Quyên Nhi nhiều nhất.
Nhìn thấy Kim Bội từ phòng Quyên Nhi bước ra, Ngọc Thuần gặng hỏi.
"Thế nào rồi, em ấy có đỡ hơn chút nào chưa?"
Kim Bội thở dài, lời nói mang theo phần bất an.
"Chỉ tệ hơn chứ chẳng đỡ tí nào.
Em thấy cũng dễ hiểu thôi, có người mẹ nào mất con mà không đau lòng chứ."
Lòng Ngọc Thuần nặng trĩu nỗi ưu tư, cô nhớ đến đêm định mệnh đó, sự thờ ơ dửng dưng của mình vô tình tiếp tay cho bất hạnh của Quyên Nhi, giá như có thể quay về thời điểm đó thì tốt quá.
Nhưng cuộc sống nào có giá như, vạn sự diễn ra luôn không theo ý muốn.
Nghĩ vậy Ngọc Thuần bèn bước vào phòng Quyên Nhi, cô lấy hết can đảm kéo tấm chăn che khuất thần sắc mỏi mệt của Quyên Nhi xuống, thấy em ấy tiều tụy, áy náy trong lòng Ngọc Thuần tăng vọt lên.
"Em định như thế này đến bao giờ, dù buồn đến đâu cũng nên ăn một ít để lấy sức chứ."
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, Ngọc Thuần nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh, đôi chân như không còn sức, cô kéo ghế ngồi cạnh giường Quyên Nhi, nhìn em ấy đến khi đôi mắt cay xè.
"Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, thì chị đã không đóng chặt cửa, mọi người không buồn, em cũng không...!Nếu nói về sai lầm, chị cũng có một phần trách nhiệm, biết nói ra điều này rất tức cười, nhưng mong em sớm vượt qua nỗi đau."
"Chị không hiểu