Mặt trời vừa ngả về Tây, ánh hồng nhuộm nửa bầu trời cũng là lúc kinh thành nổi lên ánh đèn hoa mỹ, từng chùm ánh sáng nối đuôi nhau kéo dài đến chân trời, hòa lẫn vào tiếng nói cười của người vui hội.
Ngọc Thuần nhìn lồng đèn bươm bướm trong tay mình, bất giác nhớ đến cánh bướm trong tay ai kia.
Bất thình lình Ngọc Thuần vươn tay vuốt ve hoa văn trên cánh bướm.
Chi Ái hỏi: "Sao chị lại chọn nó chứ, không gì đẹp cả?"
Ngọc Thuần mỉm cười: "Không nguyện làm uyên ương, chỉ mong làm hồ điệp.
Nguyện trên trời dưới đất, đều cùng người sánh đôi."
Lúc trước đọc tiểu thuyết, nữ chính cũng là vào đêm trung thu chọn lồng đèn bướm bướm rồi nói ra câu này, sau đó xoay người gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình.
Tâm hồn mơ mộng của con gái là bất diệt, có cơ hội cô cũng muốn thử một lần.
Chi Ái gãi đầu: "Tuy không hiểu chị đang nói gì, nhưng mà nghe cũng rất hay!"
"Đó là đương nhiên."
Ngọc Thuần nhướng mày, đi qua quầy bán bánh, cô chỉ vào chiếc bánh hình hoa sen hồng nhạt hỏi Chi Ái.
"Chi Ái bánh đó nhìn đẹp quá! Đẹp hệt như em!"
Chi Ái bĩu môi hai má hồng nhuận: "Chị lại trêu em chứ gì? Hay chúng ta mua một ít ăn đi!"
Ngọc Thuần gật đầu đưa túi tiền cho Chi Ái, quả quyết nói.
"Không cần chọn lựa, có bao nhiêu nhân mua hết bấy nhiêu."
Vì đêm trung thu lượng người mua bánh rất đông, Chi Ái phải xếp hàng chờ đến lượt, Ngọc Thuần nhìn dòng người qua lại tấp nập, buồn chán đá viên sỏi dưới chân.
Cô đi đến cạnh bờ sông, bước lên chiếc cầu hình bán nguyệt, đứng trên cầu tận hưởng làn gió mát phả vào mặt.
Bước chân ai đó chậm rãi đi đến, không hối hả đi qua như người khác, càng ngày càng chậm cuối cùng dừng lại, tiếng nói bật ra bên tai Ngọc Thuần.
"Trăng đêm nay thật đẹp, tròn và sáng hệt như người thiếu nữ."
Ngọc Thuần thu lại nụ cười, cô nói: "Lại gặp anh rồi."
"Thấy tôi cô không vui đến vậy sao?"
"Đương nhiên tôi đang chờ chân mệnh thiên tử của mình, anh đến làm tôi vỡ mộng."
Thiên Tâm ngẩng đầu, ngắm nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, ánh sáng mạnh mẽ tôn lên từng nét trên gương mặt anh tuấn.
Đẹp! Thật sự là đẹp! Một vẻ đẹp động lòng người.
Cho đến ngày hôm nay Ngọc Thuần chỉ mới gặp hai người có vẻ đẹp như thế, một là Kiến Phúc nho nhã hiền hậu, hai là Thiên Tâm vẻ đẹp khiến người ta chìm đắm, cặp mắt phượng xếch lên đủ sức câu hồn, lạc phách đối phương.
Thiên Tâm biết Ngọc Thuần đang ngắm nhìn mình, nên anh cố ý giữ nguyên tư thế.
Chỉ là Ngọc Thuần không giống như những cô gái khác, cô ngắm nhìn anh không phải vì mê muội nhan sắc đó, mà đang nghĩ đến khả năng, nếu Thiên Tâm đến thế giới hiện đại đủ sức làm minh tinh, hoặc khiến cho những phú bà phát cuồng săn đón.
Cô vô thức nhớ đến những hình ảnh từng xem trên mạng, mặt lại đỏ lên, thầm cảm thán gen di truyền ở đây thật tốt!
"Ngắm đủ chưa hả? Nếu cô còn ngắm nữa tôi sẽ hiểu lầm là cô thích tôi đó." Thiên Tâm lãnh đạm cất lời.
Ngọc Thuần sượng sùng thu lại ánh mắt, cô hắng giọng.
"Như anh nói đó, là hiểu lầm chứ không phải tôi thích anh thật sự, thấy anh đẹp mắt thì nhìn thôi."
Chiêu cua gái thế này Ngọc Thuần nghe đến nhàm chán, chỉ có thể dùng hai chữ cũ rích để miêu tả.
Thiên Tâm tiến sát, cơ hồ chóp mũi sắp chạm vào má cô mới chịu dừng lại.
"Vậy cô ngắm nhiều vào, chắc chắn cô sẽ thích tôi."
"Xin lỗi tôi không có hứng thú với kiểu người như anh, nhìn thế nào cũng thấy không an toàn."
Đừng trách cô nói thẳng vì đó là sự thật, Ngọc Thuần đẩy Thiên Tâm ra xa, cất bước quay về vị trí cũ.
Cô tự nói với mình, sau này sẽ không tin chân mệnh thiên tử gì nữa, toàn lừa đảo.
Đợi lúc Ngọc Thuần quay trở về, cô nhìn thấy Chi Ái và nam thần cùng nhau trò chuyện.
Chẳng biết hai người đó đang nói gì, chỉ thấy Chi Ái che miệng cười thẹn thùng.
Ngọc Thuần đi qua tằng hắng mấy tiếng mà Chi Ái chẳng đoái hoài đến cô, phải đợi đến khi Ngọc Thuần gõ lên vai Chi Ái, cô mới được chú ý.
Chi Ái ôm cánh tay Ngọc Thuần, thích thú kêu lên.
"Chúng ta cùng đến nhà họ Lục chơi đi, mọi người đang tập trung ở đó."
Ngọc Thuần chẳng có tí hứng thú nào,