Nếu nói ra đường gặp bằng hữu là may mắn, thì e rằng cả đời Ngọc Thuần có một lần, bàn về xui xẻo thì cô tự tin mình bậc nhất.
Ví dụ như hôm nay, Ngọc Thuần vừa ló mặt đã đụng phải người mình không muốn gặp nhất.
"Sao lần nào cũng gặp anh vậy? Anh theo dõi tôi có đúng không?"
Thiên Tâm gãi cằm, thích thú nhìn Ngọc Thuần chu môi phồng má.
"Cô chạy ra ngoài lung tung không sợ bị người xấu bắt cóc à?"
Thiên Tâm đặt tay lên đỉnh đầu Ngọc Thuần xoa nhẹ, động tác vô cùng dịu dàng.
"Ai dám bắt cóc tôi chứ?" Cô bĩu môi, đôi mắt rưng rưng.
"Là tôi này, thấy cô đáng yêu muốn bắt cóc mang về giữ làm của riêng."
Ngọc Thuần nhìn anh say mê, cô đưa tay lên chạm vào mặt anh.
Thiên Tâm ngỡ ngàng trước hành động của cô, nhân lúc anh lơ là Ngọc Thuần lên gối thúc vào bụng anh ta.
Cô nói: "Nhìn tôi giống kẻ dễ dụ dỗ lắm sao?"
Ngọc Thuần hất tóc xoay người, còn chưa bước đi cánh tay đã bị Thiên Tâm giữ chặt, anh ta nghiến răng cười thâm sâu.
Ngọc Thuần cau mày, cô hiểu ra ý cười trên mặt anh ta, vùng vằng chẳng chịu khuất phục.
Chợt từ sau cô nghe ai đó gọi tên mình, Ngọc Thuần chưa bao giờ cảm thấy mình cần Doãn Kỳ hơn bây giờ, anh đến như vị cứu tinh cứu rỗi nàng thơ đang bị sói dữ giam cầm là cô.
Doãn Kỳ tách tay hai người ra, anh không nói không rằng đưa Ngọc Thuần rời đi.
Dứt khoát đến mức làm Ngọc Thuần sửng sốt.
Đi đến đoạn đường vắng, lúc bấy giờ anh mới đưa ra câu hỏi.
"Em và hắn làm gì mà lôi lôi kéo kéo giữa đường? Có từng nghe qua nam nữ thụ thụ bất thân chưa?"
Ngọc Thuần gật đầu, thành khẩn khai báo: "Là anh ta đi đến bắt chuyện với em, nói thật thì em chẳng thích anh ta tí nào."
Cô khoanh tay trước ngực, không biết nghĩ đến gì đó mà giậm chân rất mạnh.
Doãn Kỳ cười trộm, đắc ý mà hỏi: "Nói công bằng thì anh có phải đáng yêu hơn hắn không?"
Ngọc Thuần thành thật đáp: "Đúng vậy, anh vẫn đáng yêu hơn! Em thích anh hơn!"
"Thật không?"
"Thật." Ngọc Thuần đứng thẳng, bắt đầu giảng triết lý: "Anh ta tuy đẹp nhưng không phải đẹp là em sẽ thích, giống như bông hoa ven đường, thấy đẹp sẽ dừng lại xem, nhưng không mang về nhà."
Doãn Kỳ sờ vào lòng bàn tay của mình, căng thẳng tim đập chân run.
"Tại sao không mang về nhà?"
"Vì nhà đã có hoa rồi, hoa bên ngoài tuy đẹp, nhưng vẫn không so được với hoa của mình."
Nói cách khác Thiên Tâm cũng chỉ là đóa hoa ven đường, trong muôn vàn loài hoa khác, Ngọc Thuần liếc nhìn một cái rồi xoay gót bỏ đi.
Mà Doãn Kỳ chính là bông hoa trong nhà không gì sánh bằng.
Nghĩ đến đây đầu óc anh như nổ tung, trên đầu mọc lên bông hoa nhỏ.
"Anh và người kia ai đẹp hơn?"
Lần này Ngọc Thuần trả lời mà không suy nghĩ:
"Thiên Tâm đẹp hơn, anh ta là hồng nhan họa thủy, là hồ ly tinh, nhưng em vẫn thấy thích anh hơn."
Thiên Tâm hồ ly tinh lại lần nữa thua trận.
Doãn Kỳ nhìn cô chằm chằm, nhìn đến Ngọc Thuần mất tự nhiên.
"Anh có biết nhìn chằm chằm người khác vậy là bất lịch sự không?"
"Hôm qua trở về ngủ có ngon không?"
"Đương nhiên là ngủ ngon rồi, tự dưng hỏi gì không đâu." Ngọc Thuần ngu ngơ hỏi: "Hôm qua bọn mình có gặp nhau sao?"
Theo lý mà nói Doãn Kỳ sẽ không vô cớ hỏi cô hôm qua