Quyển Dư tuyệt đối không tin đó là thật, bà ta không phải người dễ bị gạt, một tờ giấy không thể nói lên điều gì.
Không chừng đây còn là chiêu trò của kẻ nào đó.
Quyển Như thất hồn lạc phách, ăn nói loạn xạ.
“Đây là giả không phải thật đâu.
Chắc chắn là giả rồi… Ông… ông nội tờ giấy này là giả đúng không ông?”
“Chữ viết tên tuổi rõ ràng như vậy, giả làm sao được? Cô có biết năm đó vì khó sinh, con của cô đã chết khi vừa sinh ra không? Tội nghiệp thằng nhỏ, còn chưa nhìn thấy mặt trời lần nào mà.Tú Huệ sợ cô đau lòng, nên mua con của đôi vợ chồng nghèo, người vợ vì muốn kiếm tiền mua thuốc cho chồng, nên cắn răng bán con.”
Ông đập cây gậy xuống nền nhà, thở dài buồn bã.
“Nhà tôi đã đối xử tệ bạc với cô bao giờ, còn cô lấy oán báo ơn, quay lại hãm hại người giúp đỡ mình, nghĩ xem năm đó nếu cô biết con mình chết rồi, cô có thể vui vẻ sống đến bây giờ không? Mười mấy năm nay, nhà này nuôi đứa con không chung máu mủ chẳng sao, chỉ sợ nuôi nhằm sói.”
Ông Tổng chống gậy đứng lên, do quá tức giận lại thêm đường xá xa xôi, khiến chút sức lực ít ỏi của ông rút cạn.
Trước khi rời đi ông có nói:
“Chuyện cần nói tôi cũng nói xong rồi, các người muốn làm gì thì làm, đi hay ở tùy các người.
Nên nhớ, kỷ cương phép tắc, trên dưới rõ ràng, tôi còn chưa có chết đâu.”
Hiện giờ chỉ còn mẹ con Quyển Dư, anh em Ngọc Thuần, cùng ông Trọng Bách ở lại.
Mất mát cùng đau buồn lưu lại ánh mắt ông, Quyển Dư đờ đẫn như người từ cõi chết trở về, bà bấu víu tay vịn ghế, bờ môi tô son đỏ đậm run lên.
“Ông nói cho tôi biết đi, có phải là thật không, những gì trên tờ giấy này là thật sao? Con của tôi nó… nó vừa ra đời đã chết rồi sao? Không thể nào tôi không có tin đâu.
Các người đừng hòng lừa tôi.”
Ông Trọng Bách xót thương số phận hẩm hiu, phải chịu bao đau khổ của Quyển Dư, cũng thương đứa con xấu số kia.
Trong quãng thời quan ở ngoại ô, ông đã suy ngẫm về những chuyện đã qua, cũng tự thừa nhận lỗi của mình.
Ông Tổng từng nói: “Biết con thương người nhà, không muốn gia đình xáo trộn nên nhẫn nhịn.
Nhưng Trọng Bách nè, trên đời này có một rồi sẽ có hai, có lớn phải có nhỏ.
Nếu con không chấn chỉnh gia đình, để anh chị em chúng nó ghen ghét đấu đá nhau, thì đâu còn gọi là gia đình nữa.
Ngôi nhà mà suốt ngày chỉ có tiếng chửi rủa xối xả, đó đâu phải là nhà.”
Lúc đó ông đã hiểu ra, yêu thương không phải nhẫn nhịn cho qua, mà là chỉnh đốn giúp đỡ nhau cùng nhau tốt hơn.
Ngay từ bước đầu tiên ông đã sai, đi được nửa bàn cờ mới phát hiện ra, tuy không thể cứu vãn như ban