Chính đêm phát hiện bản thân không phải con cháu nhà họ Chu, Quyển Như đã sốc đến mức buông thả chính mình, cô ta uống đến say mềm, lý trí mơ hồ bước đi trên phố.
Quyển Như ngồi trên lề đường, ôm đầu khóc lóc thương tâm, cô ta nấc nghẹn lên, luôn hỏi vì sao là chính mình? Vì sao cuộc đời luôn bất công với cô ta chứ? Làm cách nào Quyển Như cũng không chấp nhận được thân thế của mình, đó chẳng phải nỗi sỉ nhục sao?"
Bóng đen phủ toàn thân, Quyển Như chầm chậm ngẩng đầu, trước mắt cô ta là ba gã đàn ông luộm thuộm, bọn chúng cười gian manh, tên ở giữa cười như được mùa, hắn nói:
“Em gái sao khóc thế? Làm tụi anh đau lòng lắm biết không, đi chơi với tụi anh nào.”
Quyển Như hất tay gã ra, cô ta bò về sau, da thịt mỏng manh cọ xát mạnh dưới sỏi đá mà trầy xước, toàn thân cô ta run lên, gương mặt trắng toát, ướt đẫm mồ hôi.
Quyển Như hét lên: “Tránh ra, bọn mày muốn làm gì tao? Tránh ra đi!”
Ba gã kia cười đắc chí, hai tên còn lại xông đến, khóa chặt hai tay cô ta, một tên tát liên tiếp vào mặt Quyển Như, lực đánh rất mạnh, đến nỗi khiến môi chảy máu.
Hắn chửi rủa: “Mẹ… con khốn.
Tao ghét nhất là cái loại ồn ào như mày.
Haizzz… tao bực rồi đấy.”
Bọn chúng khiêng cô ta vào góc vắng vẻ, không phải trong căn phòng hay chiếc giường nào, nơi cô ta đặt lưng xuống chỉ là lớp bụi dày, cùng đêm đen vắng vẻ.
Quyển Như vẫy vùng, tay chân quờ quào loạn xạ, từng lớp áo trên người bị cưỡng ép lột ra, gió lạnh thổi đến hong khô nước mắt trên má, luồn sâu vào tin gan tái tê.
Bọn chúng giữ chặt tay, banh hai chân cô ra, bọn chúng cười, gương mặt nhăn nheo đáng sợ.
Chúng phỉ báng, sỉ nhục cô bằng những lời thấp kém, luân phiên dùng xác thân nhơ nhuốc kia hành hạ cô ta.
Góc tối văng vẳng tiếng khóc rên yếu ớt của cô gái, nơi góc sáng Tú Thanh trả nửa quả cam về cho chủ nhân của nó.
“Chị không thích cam đâu.”
Ngọc Thuần xử lý xong quả cuối cùng, cô nhăn mặt hỏi: “Vì sao không thích? Ngon vậy mà.”
“Nói chung là không thích, nghe rõ chưa.” Tú Thanh bá cổ, kéo Ngọc Thuần đi: “Về thôi, kịch hay đã tàn, bọn chúng sẽ làm tốt nhiệm vụ mà chị giao thôi.”
Hai người quay lưng, bỏ lại tiếng khóc la thảm thiết phía xa.
Là cô ta bắt đầu, thì cũng nên là cô ta kết thúc.
Ngọc Thuần hỏi chị mình: “Sao chị có thể tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau?”
Tú Thanh cười chê bai: “Bọn đần đó đánh vài cái, cho ít tiền là khai ra thôi.”
Ngọc Thuần và Tú Thanh cùng nhìn nhau bật cười.
Trong khi Quyển Như còn trong phòng khóc lóc, thì Ngọc Thuần dẫn theo đại phu bước vào, gia nhân giữ chặt Quyển Như không cho cô ta chạy thoát, Ngọc Thuần ra lệnh.
“Ông đến bắt mạch cô ta, xem có gì kỳ lạ không?”
Lão đại phu cúi đầu vâng dạ, ông bước đến chuyên tâm bắt mạch, chẳng bao lâu sau, lão đại phu sửng sốt thông báo.
“Cô ấy đã có thai rồi.”
Toàn bộ trên dưới nhà họ Chu được một phen ồn ào, Quyển Như chết sững, cô ta gào lên.
“Ông nói dối, tôi làm sao có thai được, các người thông đồng với nhau hại tôi đúng không?”
Ngọc Thuần xoa trán, cô chỉ tay ra lệnh: “Mang cô ta