Đoan Yên hoàng hậu thấy hắn vô lễ với mình thì tức giận không thôi, mỗi lần hít vào đều có cảm giác như bị vật nặng đè ở ngực.
“Hoàng mẫu chắc đã quên vậy để con nhắc lại, mẫu phi con tiến cung năm mười sáu tuổi, là người thấy bà ấy có chút nhan sắc mới đẩy bà ấy cho phụ hoàng.
Mục đích là muốn thao túng tâm trí phụ hoàng, không ngờ mẫu phi lại được phụ hoàng yêu thương, còn sinh hoàng tử, từ đầu hoàng mẫu đã không ưa gì mẫu phi con, sau khi có con lại càng ghét bà ấy hơn.
Lúc đầu con đã thắc mắc vì sao người lại giữ con lại? Sau này mới biết là do hoàng mẫu người, cây khô không lộc, nên muốn cướp lộc từ cây khác.”
Nhát dao đâm thẳng vào tim Đoan Yên hoàng hậu, không có người phụ nữ nào muốn nghe người khác nói mình là câu cây khô không lộc, nó so với đánh còn đau đớn hơn trăm ngàn lần.
Bà không phải không muốn có con của riêng mình, chỉ là lực bất tòng tâm.
Hôm nay chính tai bà nghe đứa trẻ mình từng nuôi phỉ báng, đâm vào điểm đau của mình, lời nói như mũi dao xoáy sâu vào tâm can, khắc sâu tận xương tủy.
Liên Tâm cười nhạt, ngón trỏ vuốt đuôi lông mày.
“Con nói như vậy có đúng không, hoàng mẫu?”
Đoan Yên hoàng hậu không trả lời, Liên Tâm càng không ép bà nói tiếp.
“Người không thừa nhận con cũng không làm khó người, dù sao trong tay con nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Hoàng mẫu không cần lo, trước khi đến đây con đã nhận được sự cho phép của phụ hoàng.” Hắn nghiêng đầu quan sát sắc mặt của bà.
“Phụ hoàng đã biết năm xưa vì sao mẫu phi con mất, nguyên do sâu xa Vân phi rời đi, chắc người không để yên đâu.”
Liên Tâm mân mê ngón tay, giương mắt nhìn Đoan Yên hoàng hậu biến sắc, mặt tái xanh.
Thấy rõ sự hoang mang lúng túng trong bà, hắn biết Vân phi luôn là gai trong mắt bà, ai dám nhắc đến tên Vân phi đều khiến Đoan Yên hoàng hậu tức giận phạt nặng người đó.
Liên Tâm là người đặc biệt khi nhắc đi nhắc lại cái tên Vân phi trước mặt Đoan Yên hoàng hậu, mà bà không thể làm gì được hắn.
Đoan Yên hoàng hậu bật cười chế giễu: “Giỏi lắm, quả nhiên là đứa trẻ thông minh, còn biết uy hiếp hoàng mẫu của mình.
Vậy đã sao, dù con có đi nói cho phụ hoàng con biết, thì thế nào? Nên nhớ hiện tại chủ của điện Phượng Hoàng là ta, không phải ả, dù có mười người như ả cũng không động vào được một sợi tóc của ta.
Còn con, từ trước giờ ta đều cho con điều tốt nhất, con lại tiếp tay người ngoài hãm hại hoàng mẫu, như vậy còn có thể kiêu ngạo, thật trơ trẽn.”
“Con trơ trẽn giống hoàng mẫu thôi.” Những lời của Đoan Yên hoàng hậu hoàn toàn không khiêu khích được hắn, ngược lại còn khiến lòng háo thắng của hắn trỗi dậy mạnh mẽ, kéo quân xâm lược gian tặc.
Bầu không khí trong phòng dồn nén nặng nề, đè nặng khí quản, âm thanh duy nhất nghe thấy là tiếng gió vi vu bên ngoài, gió quật cửa sổ đập vào ầm ầm, bụi mù bay tứ tung, còn có thể nhìn thấy bụi trong dải nắng chiếu vào phòng.
Hai người nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng chuẩn bị gươm giáo ở sau, chỉ cần đối không có động thái khác lạ, sẽ lập tức khởi binh đánh tới.
Qua rất lâu cả Liên Tâm và Đoan Yên hoàng hậu không ai chủ động mở lời, sắc bén liếc nhìn ra cửa, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập đổ về cửa điện Phượng Hoàng.
Tiếng bước chân giẫm lên nhau kéo dài rung chuyển mặt đất, đoán không lầm là trên mười người đến.
Trong tình huống căng thẳng, Đoan Yên hoàng hậu vẫn bình thản ngồi trên ghế, ung dung như không có gì.
Chỉ là bà không ngờ, người đến là kẻ mà bà ghét cay ghét đắng, Vân phi đã mười năm không gặp tựa như không quá thay đổi, ngoài vẻ phong trần trưởng thành thấy rõ trên khuôn mặt, ở đuôi mắt đã xuất hiện nếp nhăn.
Gặp lại sau mười năm, cái đầu tiên trao đi không phải nụ cười, mà là ánh mắt rét lạnh như băng.
Vân phi nhìn thấy bà cũng không cúi chào, ngẩng cao đầu, ngạo nghễ đi từng bước mềm mại như lụa, đôi môi cong lên bừng bừng khí xuân đứng trước mặt Đoan Yên, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Hoàng hậu, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?”
Lông mày Đoan Yên hoàng hậu nhíu chặt, bà siết chặt tay thả lỏng cơ mặt.
“Nhờ phúc của cô tôi vẫn khỏe, cô đi mười năm tôi không nghĩ sẽ gặp lại ở đây, bên ngoài chắc sống rất tốt, nhìn cô còn xinh đẹp vậy mà.”
Bà nói với Liên Tâm, nhưng ánh mắt nhìn Vân phi.
“Hoàng nhi phải biết hoàng cung không phải là nơi hạng dân thường có thể vào.”
Vân phi che miệng cười thầm: “Hoàng cung này vừa thối vừa bẩn, đến gần thần thiếp cũng ngại đến.
Hoàng hậu cứ yên tâm thần thiếp ôn lại chuyện cũ với người một chút, sau đó sẽ đi ngay, không phiền người đâu.”
“Bổn cung và Vân phi làm gì có chuyện cũ để ôn lại, Vân phi chưa già đã lú lẫn rồi.”
“Vậy à…”
Vân phi ngồi xuống đối diện Đoan Yên hoàng hậu, dù chưa được cho phép.
“Còn nhớ lúc mẫu phi của nhị hoàng tử còn trên đời, đã từng nói với thần thiếp nếu muốn sống an ổn trong cung, thì có hai cái đừng.
Đừng để mình quá nổi bật, và đừng làm