Vừa ra đường đã gặp xui xẻo Ngọc Thuần hậm hực về cửa tiệm mới hay đã đến giờ đóng cửa, hôm nay cô ra đường không xem ngày à? Chuyện đáng sợ còn ở phía sau, về nhà thế nào anh Trọng Huấn cũng mách chuyện cô trốn việc đi chơi? Chưa gì đã thấy tương lai tăm tối rồi, bị ông trời bạc đãi là đây chứ đâu?
Ngọc Thuần lê từng bước chân nặng nề trở về, cô nghe tiếng ai đó gọi tên mình.
Ngọc Thuần dừng bước, quay đầu thấy chàng trai mình gặp ở nhà họ Trần mấy ngày trước.
Chàng trai chạy đến bên cô, anh cất tiếng lanh lảnh: "Em đi đâu thế? Sao mặt mày ủ rũ vậy, có chuyện gì không vui à?"
Đang buồn thì có mỹ nam xuất hiện an ủi, ngày hôm nay cũng không quá tồi tệ!
Hai mắt cô long lanh ánh nước nhìn chàng trai kia: "Em đang về nhà, hôm nay có chuyện bực bội."
"Chuyện gì thế, kể anh nghe được không?"
Ngọc Thuần kể lại chuyện mình gặp hai tên xấu trong ngõ không thiếu một chi tiết nào, cuối cùng chốt lại một câu.
"Đó là người đáng ghét nhất là em từng gặp, cái đồ đáng ghét!"
Chàng trai quay sang chỗ khác cười thầm, không cần nghĩ cũng biết anh đang cười cô.
"Em đừng giận, giận sẽ xấu lắm!"
Có lẽ vì thấy cô đáng yêu chàng trai còn xoa đầu cô như xoa đầu đứa trẻ.
Ngọc Thuần chưng hửng trước hành động bất thình lình của anh, cô thẹn thùng ho nhẹ mấy cái.
Chàng trai biết mình thất thố bèn giải thích: "Xin lỗi em, anh không cố ý."
"À không sao, em không để ý đâu."
Hai người đồng loạt im lặng, bầu không khí ngượng ngùng rõ ràng, đến khi đứng trước cửa nhà, Ngọc Thuần bẽn lẽn nói lời chào tạm biệt chàng trai, rồi mở đi vào.
Cánh cửa vừa khép lại đôi má Ngọc Thuần lập tức đỏ lên, tựa như quả Anh Đào chín mọng, vừa chạm vào sẽ tươm mật ngọt.
Chẳng biết Chi Ái ở nơi nào phóng ra dọa Ngọc Thuần hồn vía lên mây.
"Em làm chị giật mình à!"
"Chị làm em giật mình mới đúng." Chi Ái áp sát Ngọc Thuần, nheo mắt nguy hiểm: "Sao chị đi với người đó vậy?"
"Người đó? Ý em là anh chàng cùng đi với chị hả?"
"Đúng vậy." Chi Ái gật đầu như giã tỏi.
"Gặp trên đường về, cùng đường nên về chung."
"Làm sao cùng đường được, nhà hai người khác hướng mà?"
Đột nhiên Chi Ái nghiêm túc hơn thường ngày, Ngọc Thuần bất giác lo lắng, cô cau mày.
"Ý em là sao?"
"Tiểu thư của em ơi, chị không nhớ người đó là ai hả?"
"Ừ chị không nhớ, mà đó là ai vậy?"
Chi Ái ôm đầu khổ sở: "Đó là công tử Huân Phong đấy, là cái người đã từ chối tình cảm của chị và cô Lục Tuyết đấy."
Đất trời chao nghiêng, Ngọc Thuần chẳng thể đứng vững, cô nghệt ra nhớ đến