Ngọc Thuần không biết chuyện gì đang xảy ra, cô nhớ rất rõ mình đang trên đường đến điểm hẹn, sau đó ngủ quên trên xe taxi, đến khi tỉnh giấc cô đã ở nơi này cùng một người xa lạ.
Chưa đợi Ngọc Thuần bình tĩnh hơn, Chi Ái lần nữa mở cửa, đi cùng em ấy là người đàn bà hơn bốn mươi tuổi, tóc dài búi gọn sau đầu, gương mặt có vài nét giống cô.
Bà tiến đến trước mặt Ngọc Thuần, bàn tay dịu dàng gạt đi mấy sợi tóc dính trên trán.
"Thế nào rồi, đâu phải con nít ba tuổi nữa đâu mà dầm mưa hả con nhỏ này.
Lần này mẹ cho qua, nếu còn lần sau nữa mẹ sẽ phạt con đấy, biết chưa?"
Ngọc Thuần ngẩn người, cô nhìn người đàn bà xa lạ, miệng mấp máy.
"Mẹ...!mẹ sao?"
Danh xưng vừa lạ lẫm vừa thân thuộc này làm trái tim Ngọc Thuần bất giác đập loạn, cô cố điều hòa hơi thở, tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy người đàn bà đôn hậu với nếp nhăn ở đuôi mắt và sự lo lắng thấp thỏm của bà ấy, Ngọc Thuần lần nữa rơi vào bế tắc.
Bà nắm tay cô rất chặt, ngón tay run run nhẹ nhàng lướt qua gò má Ngọc Thuần.
"Con có đau đầu không? Hay thấy chỗ nào khó chịu thì nói mẹ nghe nhé, con đổ bệnh làm mẹ lo lắng lắm!"
Mẹ! Từ mà trước kia cô chưa từng được gọi, Ngọc Thuần mồ côi mẹ từ tấm bé, đối với cô mẹ chỉ là hư ảnh thoáng qua trong giấc mơ, không đọng lại chút tình thương nào, hoặc đơn giản chỉ là một đại từ nhân xưng.
"Sao không nói gì? Hay là con còn mệt?"
Cô lắc đầu, viền mắt đỏ hoe sống mũi cay cay.
Ngọc Thuần thật sự muốn nói rằng dì nhầm rồi, cháu không phải con gái dì, cháu chỉ là kẻ thiếu thốn tình mẹ, đang tham lam nhận lấy tình yêu cùng sự quan tâm của dì.
Cô thật sự rất muốn nói, đến sau cùng lời không thể thốt ra khỏi miệng.
"Chi Ái nói con không nhớ gì, đừng có đùa với mẹ, con giả vờ phải không?"
Qua rất lâu không thấy Ngọc Thuần trả lời, bà thở dài buồn bã xoa đầu cô.
"Không sao đâu, vì con chưa khỏi bệnh hẳn thôi.
Ban nãy mẹ đã sai người mời chú Lý con đến khám rồi, đừng lo nhé!"
Bà dẫn Ngọc Thuần về giường, dặn dò Chi Ái xuống bếp nấu ít cháo.
Ngọc Thuần nhìn bà đăm đăm như không thể tin được rằng mình có mẹ.
"Mẹ ơi!"
Cô thử gọi bà, giọng lí nhí như đứa trẻ lên ba.
"Sao vậy? Con khó chịu ở đâu hả?" Bà ôn tồn hỏi.
Ngọc Thuần lắc đầu, nước mắt chực trào rơi xuống.
"Mẹ tên gì vậy?"
"Đến tên của mẹ con còn không nhớ nữa hả?" Dù trách bà vẫn nói ra tên mình: "Mẹ của con tên Tú Huệ, nhớ chưa?"
Ngọc Thuần gật đầu, ngoan ngoãn như cún con.
"Dạ con nhớ rồi, tên mẹ hay thật!"
"Mẹ có thể ôm con được không?" Ngọc Thuần lấy hết can đảm hỏi bà, đó là khao khát từ lâu của cô, hơi ấm từ vòng tay mẹ là thứ mà Ngọc Thuần chưa được nếm trải, cô luôn thắc mắc được mẹ ôm sẽ có cảm giác gì?
"Được."
Bà Tú Huệ mỉm cười, dang tay ôm cô vào lòng.
Ngọc Thuần ở trong lòng