Kim Bội lo lắng nếu thật sự Quyển Dư có dự định tính sổ với Ngọc Thuần, cô có thể sẽ gặp rắc rối.
Kim Bội thật sự ân hận, nếu không phải vì mình, Ngọc Thuần có lẽ sẽ không đắc tội với Quyển Dư.
"Nếu biết cớ sự thế này em đã không nhờ chị giúp rồi."
Ngọc Thuần bực bội: "Em bớt nói mấy lời vô nghĩa đó đi, chị tự nguyện giúp em chứ có phải em bắt ép chị đâu."
"Em biết...!nhưng em có chuyện muốn hỏi chị?"
Ngọc Thuần ôm gối nằm, cô mở to mắt nhìn Kim Bội: "Ừm em hỏi đi!"
"Lần trước chị nói nếu muốn Hiên nói rõ lòng mình, em phải chấp nhận làm một việc nguy hiểm đến tính mạng..."
Ngọc Thuần ngả lưng lên giường, cô đong đưa hai chân, cười thích thú.
"Thử lòng em thôi, chứ chị nào nỡ để em làm chuyện nguy hiểm.
Đây là lần đầu cũng là lần cuối, chị không mong em xem nhẹ mạng sống của mình lần nào nữa, nhớ chưa?"
Kim Bội nằm bên cạnh Ngọc Thuần, nhịp tim dần tăng cao.
"Em thật không biết lấy đâu ra dũng khí để làm điều đó, tình cảm đối với em cực kỳ thiêng liêng, cha mẹ anh chị và Hiên nữa, mọi người đều là người quan trọng, em không muốn mất ai."
Kim Bội thở dài: "Dì tư nói dì hai có thể sẽ gây sự với chị, chị nên cẩn thận."
Kim Bội cảm nhận toàn thân Ngọc Thuần run lên, nghĩ rằng cô đang khóc ai dè là cười.
"Người nên cẩn thận là em không phải chị, vì nguyên nhân vụ cãi cọ này là do em.
Cũng đừng quá lo, chị sẽ giúp em!"
Nên giúp Kim Bội thế nào? Bà Quyển Dư sẽ làm gì? Hai câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu Ngọc Thuần.
Mãi đến tận hai hôm sau Chi Ái đem về tin tức giá trị.
"Em nói dì hai mời đại phu đến nhà tận hai canh giờ đại phu mới về sao?"
Chi Ái gật đầu chắc nịch.
Vì không biết Quyển Dư sẽ làm gì, đoán già đoán non chưa chắc đúng, Ngọc Thuần quyết định sai Chi Ái theo dõi bà ta, nhờ vậy mới biết tin giá trị rằng Quyển Dư mời đại phu.
"Em còn nghe loáng thoáng được cái gì mà cậu cứ nói hệt lời tôi sẽ được số tiền thưởng này."
Đầu Ngọc Thuần nhảy số: "Bà ta mua chuộc đại phu?"
Nếu đã mua chuộc đại phu thì chuyện hẳn liên quan đến sức khỏe, Ngọc Thuần chống cằm nghĩ ngợi.
"Chuyện gì liên quan đến sức khỏe, bà ta muốn hại ai?"
Cô thử đặt mình vào vị trí của Quyển Dư, thử nghĩ nếu bản thân muốn hại một cô gái sẽ làm gì?
Cô bâng quơ hỏi Chi Ái: "Nếu em muốn hại một cô gái em sẽ làm thế nào?"
Chi Ái nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng đưa ra đáp án: "Em không biết làm thế nào? Nhưng theo em thì danh dự của người con gái rất quan trọng."
Chi Ái nói có điểm đúng, xã hội khắc nghiệt ép nữ giới vào khuôn khổ khô khan nhàm chán, trong khuôn đó danh dự trong sạch là thước đo giá trị con người, mất danh dự đồng nghĩa mất tất cả.
Ngọc Thuần bừng tỉnh, cô chộp tay Chi