Khi những tia nắng đầu tiên hé dạng trên bầu trời cũng là lúc Ngọc Thuần lên đường đi xa, cô thừa nhận trong lòng còn sót lại tia không tình nguyện.
Ngọc Thuần ôm chặt cánh tay Trọng Huấn, giả như quyến luyến anh trai.
"Buông ra đi!"
Mấy trò vặt của cô Trọng Huấn sớm đã nhìn thấu.
"Người ta không nỡ xa anh mà."
"Anh thừa biết em nghĩ gì đấy."
Trọng Huấn búng trán em gái, hất tay bế gọn Ngọc Thuần lên xe.
Cô la hét giãy giụa mà chẳng làm gì được anh, Ngọc Thuần thò đầu ra cửa sổ xe, vẫy tay nói lời tạm biệt.
"Đến đó nhớ làm việc chăm chỉ, đừng có lười biếng nhé."
Chẳng nói được lời nào ngọt ngào, Ngọc Thuần tặng cho Trọng Huấn ánh mắt đầy thiện cảm.
Đến phút cuối Kim Bội vẫn là người lo lắng cho cô nhất, em ấy đưa rất nhiều đồ, đa phần là chăn và áo ấm vì biết Ngọc Thuần sợ lạnh.
"Chị đến đó nhớ giữ gìn sức khỏe mau mau trở về, em ở nhà đợi chị."
"Chị biết rồi!" Ngọc Thuần hạ thấp giọng nói: "Còn về để tiễn em gái xuất giá chứ."
Kim Bội ngại ngùng lấy tay che gương mặt đỏ ửng.
Bà Tú Huệ dặn dò Ân Đình: "Đi đường nhớ phải cẩn thận, buổi tối tìm quán trọ tốt nghỉ ngơi, nhất định phải bảo vệ tiểu thư?"
Ân Đình cầm roi, trao cho phu nhân ánh mắt kiên định và lời hứa.
"Xin phu nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư chu toàn."
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Ngọc Thuần vẫy tay nhìn người nhà khuất xa, cảm giác trống trải dần đục khoét tim cô.
Dù mới quen biết mấy tháng, Ngọc Thuần đã xem họ thật sự là người nhà của mình, cô chưa bao giờ nghĩ mình phải xa người nhà.
Ròng rã hai ngày đi đường mệt nhọc cuối cùng Ngọc Thuần đã đến Đan Dương, cô xuống xe việc đầu tiên là xoa eo đấm lưng, Ngọc Thuần sâu sắc cảm nhận cơ thể mình chẳng khác gì bà lão.
Ngôi nhà mẹ thuê nằm trên con đường lớn tấp nập ngựa xe, bên đường đối diện nhà có quán trọ khá to, rất nhiều khách phương xa đến nghỉ chân, ông chủ bận tối mặt mà miệng vẫn nở nụ cười vui vẻ.
Ngọc Thuần dạo một vòng ngôi nhà, nơi mà mình sẽ sống ít nhất một tháng, ngôi nhà có bốn phòng ngủ, phòng bếp phòng khách cận kề nhau, sân vườn rộng rãi thoáng mát, bên gốc cây to mà cô không biết tên có đặt bộ bàn nhỏ, kế bên bộ bàn là chiếc xích đu làm bằng gỗ.
Theo cảm nhận cá nhân thì ngôi nhà này vô cùng tốt, rất phù hợp để sống tự do thảnh thơi, nhà họ Chu tuy đẹp nhưng nơi đó chẳng giống nhà, lạnh lẽo và trơ trọi.
"Hay là mình ở đây luôn ta?" Cô lập tức vỗ miệng mình.
"Bậy bậy...!ở đây dù tốt thế nào cũng không phải là nhà."
Nhà là chốn về, là nơi có người thân, dù tốt hay không Ngọc Thuần vẫn muốn quay về.
Chi Ái dọn dẹp phòng ngủ sau đó gọi tiểu thư vào.
Căn phòng đơn giản chỉ có giường, tủ và một chiếc bàn nhỏ, điểm cộng duy nhất là ánh sáng rất tốt, từ vị trí cửa sổ Ngọc Thuần có thể nhìn ra hồ nước đằng sau, xa xa còn thấy hàng cây xác xơ mất lá.
Phòng Ngọc Thuần nằm giữa phòng Chi Ái và Ân Đình, buổi chiều cô gọi Ân Đình và Chi Ái theo mình ra ngoài, vì cô mà hai người họ phải chịu thiệt thòi theo đến tận xa xôi, Ngọc Thuần biết mình nên đối xử tốt với họ, vậy mới là một cô chủ tốt.
Trên đường trở về nhà sau khi ăn cơm, lúc ngang qua quán trọ Ngọc Thuần vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lướt ngang, cô dừng bước nhìn chằm chằm quán trọ đối diện, hoài nghi có phải mình nhìn nhầm không? Bóng dáng ấy lướt qua quá nhanh, đến và đi như một cơn gió.
Lần đầu đến cửa tiệm mới ở Đan Dương còn nhiều bỡ ngỡ, người làm ở đây một số từ kinh thành đến, một số từ huyện lân cận, chung quy tất cả đều là người làm nhà họ Chu.
Vừa bước vào cô đã nhận ra lỗi sai lớn, Ngọc Thuần cất tiếng hỏi.
"Ai là quản lý ở đây?"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào người đàn ông trung niên có thân hình thấp bé.
Ông ta tiến