"Em có phải là cũng ở..." Ngọc Thuần nhướng mày ám chỉ.
"Chị cũng vậy sao?" Cô gái rụt rè hỏi lại.
Ngọc Thuần gật đầu, cô tiến lên hai bước đối diện cô gái kia, tiện tay cầm vài chiếc khăn tay lên ngắm nghía.
"Sao em lại ở đây? Đến đây khi nào?"
Cô gái mím môi, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ buồn bã.
"Em chẳng biết nữa, sau khi lên chiếc taxi ngủ quên tỉnh dậy thì ở đây, cũng nửa năm rồi."
Ngọc Thuần thầm tính, nếu là nửa năm thời gian trùng hợp với mình.
"Chị cũng như em, cũng ở đây nửa năm rồi.
Không biết đây là đâu? Vì sao đến đây? Không tìm thấy lối về?"
Ngọc Thuần ngước nhìn bầu trời đêm, cô thở dài sầu não.
"Mà em biết chị là ai không?"
Cô gái mơ hồ lắc đầu: "Không biết."
"Thế có biết dì Tú Huệ không?"
Cô gái gật đầu, mắt lóe lên tia sáng: "À em biết rồi, nghe mẹ nói dì Huệ có hai người con, một trai một gái, chị là con dì Huệ hả?"
"Ừ chị đó." Cô vỗ ngực tự hào nói: "Gọi chị đi Người chị đáng thương cùng chung cảnh ngộ với em."
"Em tên Tuyết chị tên gì?"
Lục Tuyết thật sự đã nghe qua người chị họ hàng xa của mẹ và hai người con của dì, khổ nỗi não cá vàng như cô thật sự không nhớ chị họ tên gì.
"Chị tên Thuần, ừm...!ba chị nói Thuần nghĩa là tình tế.
Nói thật mấy ý nghĩa đó ba chị toàn tra trên mạng thôi."
Ngọc Thuần lựa ra chiếc khăn tay ưng ý thêu hình đóa sen trắng tinh khiết, cô bâng quơ hỏi.
"Còn em sao lại ở đây?"
Lục Tuyết trả tiền khăn tay mình chọn, sau đó gấp gọn cất vào túi, cô đáp:
"Quê chị dâu em ở đây, em theo gia đình đến vì nhà thông gia mời tham gia lễ mừng thọ của bà nội chị dâu.
Con chị thì sao?"
"Chị bị đá đến đây trông coi cửa tiệm mới mở, ít nhất một tháng."
Dù ở thế giới nào Ngọc Thuần luôn là người đau khổ.
Cô sực nhớ ra: "Vậy em ở đâu?"
"Đương nhiên ở nhà mẹ đẻ chị dâu, còn chị thì sao?"
Ngọc Thuần mỉm cười chỉ con đường sau lưng mình: "Chị ở gần đây, ngôi nhà đối diện quán trọ Hương Xuân, ngày mai nếu rảnh em đến chơi nhé."
"Dạ!"
Dù mới nói chuyện lần đầu Ngọc Thuần đã cảm thấy thoải mái, thân quen, có lẽ vì cả hai giống nhau đều kẹt ở thế giới này, có nhiều chuyện không cần nói bằng lời cũng hiểu.
"Lục Tuyết ơi!"
Từ đằng xa chàng trai kéo theo một người nữa chạy đến, Ngọc Thuần nhận ra người kia, chính là chàng trai cãi nhau với Lục Tuyết trên phố mấy tháng trước.
Cô ấn tượng anh ta không phải vì khuôn mặt đẹp, y phục đắt tiền, mà là vì sự hoạt ngôn trên tầm vũ trụ, đổi lại là Ngọc Thuần chưa chắc gì cô đủ trình độ cãi thắng.
Thời gian là thuốc tiên chữa lành vạn vật, thời gian còn thay đổi rất nhiều thứ, như hai kẻ ghét nhau trở nên thân thiết.
"Đi mấy vòng mới nhìn thấy em đó, mua khăn thêu à?"
Ngọc Thuần chẳng dám tin chàng trai xán lạn, hiền hòa trước mặt là người cô thấy lần trước.
"Đây là ai vậy, bạn mới quen à?"
Sao anh ta lại dùng ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng như gió mùa Đông nhìn cô thế này?
Lục Tuyết kéo Ngọc Thuần đến gần giới thiệu: "Đây là chị họ của em, ban nãy em vô tình gặp chị nên hai chị