Đầu Ngọc Thuần cứ đau mãi không hết, cả người như chẳng còn chút sức lực, cô ở lì trong phòng nằm nhớ về gia đình của mình kia ở thế giới bên kia, muốn biết mọi người đang làm gì? Thiếu mất cô cuộc sống của họ có trống trải không?
Mớ suy nghĩ miên man dẫn lối Ngọc Thuần chìm vào giấc ngủ, trước khi thiếp đi cô nghe tiếng ai đó gọi mình.
"Tiểu thư chị dậy đi! Tiểu thư..."
Chi Ái khom người nhẹ lay bả vai Ngọc Thuần, cô tỉnh dậy trong mơ màng.
"Có chuyện gì sao?"
"Dạ." Chi Ái nuốt nước bọt, thì thầm vào tai Ngọc Thuần: "Công tử Huân Phong đến tìm chị."
Không biết từ lúc nào cái tên Huân Phong trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô, Ngọc Thuần chẳng muốn nhúc nhích.
Cô vốn không thân thiết với anh ta, vì cớ gì Huân Phong cứ bám theo cô mãi, đuổi không được giữ chẳng đành.
Thấy tiểu thư nhìn trần nhà trân trân, Chi Ái biết cô đang khó chịu.
Chứng kiến nhiều lần Huân Phong làm phiền Ngọc Thuần, và thái độ không mấy vui vẻ của cô đã nói cho Chi Ái biết tiểu thư của mình không còn chút tình cảm nào với Huân Phong.
Chi Ái rất muốn đứng ra bảo vệ Ngọc Thuần, muốn thay cô từ chối Huân Phong, nhưng tiếc bản thân chỉ là gia nhân nào có cái quyền đó.
"Nếu chị không muốn gặp thì em sẽ chuyển lời bảo công tử ấy về."
"Không cần đâu." Ngọc Thuần chống tay ngồi dậy, cô vuốt mái tóc dài, điềm nhiên nhìn ra xa, nơi có khóm hoa quỳnh rung rinh trong gió.
"Anh ta đến tìm chị mà, hơn nữa chị muốn nghe xem anh ta muốn nói gì?"
Lần này cô hạ quyết tâm rồi, day dưa mãi không có gì hay, chi bằng nhân lúc mọi chuyện chưa đi xa rạch ròi cắt đứt mãi mãi.
Ngọc Thuần đã quyết Chi Ái đành nghe theo, cô ra ngoài thông báo Huân Phong một tiếng.
Đợi đến khi xuất hiện trước mặt Huân Phong, là một Ngọc Thuần xinh đẹp bừng bừng sức sống.
"Nghe Chi Ái nói anh tìm em, anh tìm em có chuyện gì..."
Huân Phong bất ngờ ôm cô, vòng tay rắn rỏi của anh siết chặt cơ thể Ngọc Thuần, giống đứa trẻ đang bảo vệ món đồ nó ưa thích.
"Em không sao tốt quá rồi, anh cứ sợ em xảy ra chuyện, sợ sau này không thể gặp lại em nữa.
Anh đã rất sợ!"
Huân Phong nói rất nhanh, anh mang hết suy nghĩ lo lắng thổ lộ cho Ngọc Thuần nghe, từng câu nói đong đầy tình cảm.
Dù thế Ngọc Thuần vẫn không cảm động tí nào, cô vùng ra khỏi vòng tay như xiềng xích đó, lùi về sau mấy bước.
"Cảm ơn anh đã lo lắng cho em, nhìn xem em rất khỏe mạnh.
Cũng mong hành động vừa rồi chỉ là nhất thời, em không mong sẽ tiếp diễn lần hai."
Huân Phong đi tới nắm tay Ngọc Thuần, mắt anh đỏ hoe giọng nói run rẩy.
"Em không biết anh vì lo lắng cho em nên cả đêm không ngủ, những lời anh nói đều xuất phát từ đáy lòng, em không được nghi ngờ tình cảm anh dành cho em."
Ngọc Thuần càng nghe càng mơ hồ, tình cảm anh ta dành cho cô là gì? Chẳng lẽ là yêu?
"Anh thích em à?" Cô không dám chắc suy nghĩ của mình là đúng, Ngọc Thuần hiểu rõ bản thân hơn ai hết, dù Huân Phong có tình cảm với mình đi chăng nữa, cô sẽ vĩnh viễn không động lòng với anh.
Đứng trước câu hỏi của Ngọc Thuần, Huân Phong có lúng túng có phân vân, anh không biết mình nên trả lời thế nào cho thỏa đáng.
Ngọc Thuần cười mỉm, xem ra cô đã nghĩ quá nhiều.
"Nếu không còn gì để nói thì chúng ta kết thúc từ đây đi."
"Không." Huân Phong ngắt lời, khẩn trương níu kéo Ngọc Thuần: "Anh thừa nhận mình thích em từ lâu rồi!"
Ngọc Thuần cau mày nghĩ ngợi, nếu Huân Phong thích Ngọc Thuần từ lâu, vì sao khi cô ấy ngỏ lời yêu anh ta lại từ chối? Phải chăng phía sau còn có ẩn tình?
"Anh nói thích em vì sao khi em thổ lộ anh lại từ chối?"
Muốn mở chiếc hộp thần bí phải tìm chìa khóa, mà chìa khóa