Một ngày yên bình bắt đầu khi những sợi nắng treo mình trên cành cây, ánh sáng lọt vào khe cửa trong suốt lấp lánh như hạt pha lê rực sáng căn phòng.
Chú chim bên ngoài khung cửa cất cao tiếng hót thánh thót, Ngọc Thuần lười biếng nằm dài trên bàn, tóc dài bung xõa ngẩn ngơ trong làn gió, cô thẫn thờ nhìn gốc cây trước sân nhà, bâng quơ hỏi Chi Ái.
"Chuyện giữa hai dì ta có kết quả gì chưa?"
Chi Ái đang gấp chăn bỗng dừng động tác, cô cười thầm.
"Dạ có rồi, hai bà và tiểu thư Quyển Như đều bị nhốt trong phòng một tháng, phu nhân còn nói sau khi hết một tháng, ba người phải lên chùa làm công quả mười lần chuộc lỗi."
Tin tốt đầu tiên trong ngày, ít ra nhà cửa sẽ yên ổn trong một tháng.
Mỗi sáng không cần nghe tiếng nói chua chát của Quyển Dư, không cần nhìn điệu bộ nịnh bợ của Đàm Hương, Ngọc Thuần nghĩ thôi cũng thấy sướng rơn.
"Đáng ra phải phạt nặng hơn để hai người đó chừa cái tội." Nhớ đến cảnh hai ngày trước, Ngọc Thuần bất giác rùng mình.
"Nhìn hai người hành xử như thế rốt cuộc là vì sao? Chi Ái em biết không?"
Đột nhiên được hỏi đến, Chi Ái lúng túng không biết kể từ đâu.
"Thì là một người quen xa của lão gia có cậu con trai trạc tuổi ba tiểu thư, công tử đó tên Quân Sơn vừa tuấn tú vừa hiền lành.
Trước khi tiểu thư từ Đan Dương về công tử có đến nhà chúng ta, bà hai bà ba thấy công tử ấy thì ưng lắm, muốn gả con gái mình cho công tử Quân Sơn."
"Sao chị không nghe mẹ kể lại nhỉ?"
Chi Ái bê chậu nước đặt trước mặt Ngọc Thuần, giọng nói đều đều êm tai.
"Vì phu nhân thấy không cần thiết.
Hơn nữa ông Luận là cha của công tử Quân Sơn muốn kết thông gia với phu nhân, để tình cảm hai nhà thêm gắn kết, nhưng phu nhân bảo chuyện này phải hỏi ý kiến tiểu thư xem cô có đồng ý không.
Xem thái độ của bà chắc hẳn là không đồng ý nên viện cớ trì hoãn."
Ngọc Thuần chắp tay cảm ơn trời đất, dặn lòng sau này phải hiếu thảo với mẹ nhiều hơn.
"Sau đó thì sao?"
"Còn sau nữa, đương nhiên hai bà tranh nhau muốn gả con gái mình rồi.
Gia cảnh nhà công tử ấy rất tốt, gia tài sau này đều là của công tử, vì cậu ấy là con một."
Ngọc Thuần chầm chậm gật đầu, cô đã hiểu.
"Hai người đó nhắm vào gia tài kếch xù nhà người ta, chứ nào muốn con rể hiền ngoan.
Thật tham lam!"
Ngọc Thuần nhìn chính mình trong gương da trắng môi hồng, tuy mắt không quá to bù lại trong veo thánh thiện, nhìn qua trông khá yếu đuối ngây thơ làm người ta muốn che chở.
Ngọc Thuần nhớ đến gương mặt đẫm nước mắt của Quyên Nhi hôm đó, một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu.
Hai người Quyển Dư và Đàm Hương đang nhắm đến con mồi béo bở mang tên Quân Sơn, Ngọc Thuần thừa biết trận chiến hôm nay mới chỉ là bắt đầu cho những mâu thuẫn ngày sau.
Giữa Quyển Dư và Đàm Hương, một trong hai phải trở thành kẻ chiến thắng, có như thế mới áp đảo người còn lại, trả lại những ngày yên bình cho nhà họ Chu.
Dĩ nhiên Ngọc Thuần sẽ tìm người an toàn dễ kiểm soát, cô không dại gì đi giúp đỡ con cáo già Quyển Dư, đâu