Ngày gió mát mẻ, trời xanh mây trắng như hôm nay chỉ ở trong nhà thì uổng phí biết bao, sau bao nỗ lực cuối cùng Lục Tuyết cũng tìm được Ngọc Thuần ở kho hàng không xa.
Lục Tuyết phải năn nỉ chờ đợi rất lâu mới thành công kéo Ngọc Thuần đi xem tuồng với mình.
Từ khi đến đây, Lục Tuyết bắt đầu nghiện xem những vở tuồng chèo, có thời gian cô sẽ cùng Lâm An đi xem.
Chỉ tiếc hôm nay Lâm An bận không thể đi cùng mình, Lục Tuyết bèn đến rủ Ngọc Thuần cùng đi, sẵn tiện để Ngọc Thuần thư giãn nghỉ ngơi, cô kéo Ngọc Thuần đi cùng vì ý tốt thôi.
Quán trà Bích Lâu hôm nay biểu diễn vở tuồng mới, vở tuồng mang tên Quân Ước, kể với số phận bi đát của người phụ nữ góa chồng một mình nuôi cha già, con thơ đã lấy bao nước mắt của người xem.
Vây giữa đám người, cô gái hoạt bát, giọng sang sảng đang kể chuyện.
Vì cô gái nói khá lớn, ít nhiều gì người xung quanh cũng nghe thấy.
Một cô gái khác vì sợ mà bịt tai, tuy vậy ánh mắt vẫn chăm chăm về người kể chuyện.
"Tôi dám cá là người đó chết thành ma rồi, chứ đâu ra mà ngồi bật dậy được đúng không? Nghe đâu cây cầu đó từng có người t.ự t.ử, về sau có thêm mấy người chết ở đó, mấy người nói xem là tại sao?"
Một cô gái khác lớn gan suy đoán: "Bị ma kéo chân đúng chứ?"
"Là người chết thành ma rồi kéo chân người sống sao?"
"Chứ còn gì, kéo chân người khác thế mạng đó.
Gần nhà tôi có ông lão sống một mình, sau khi chết thì thành hồn ma vất vưởng, cứ đêm xuống người ta lại nghe tiếng khóc than phát ra bên trong căn nhà."
Đáng buồn là chuyện cô gái kia kể quá thu hút, Lục Tuyết mải nghe cô ấy kể chuyện mà vở tuồng kết thúc từ bao giờ cũng không biết.
Lục Tuyết sượng sùng, ngón tay vuốt ve thành ly, cô lén nhìn qua đám đông đang sôi nổi bàn tán, cốt chỉ để nghe đến đoạn kết.
Xuyên qua đám người ánh mắt sáng rực cô gái kia nhìn Lục Tuyết không chớp mắt, Lục Tuyết nhìn ra đó là sự vui mừng khi tìm thấy món đồ mình yêu thích.
Mọi người tò mò muốn hỏi thêm lại bị cô gái kia ngắt lời, thẳng thắn từ chối.
"Chuyện hôm nay dừng lại ở đây, khi nào rảnh tôi sẽ kể tiếp.
Vậy đi nhé."
Mắt thấy cô gái kia tiến đến chỗ mình, Lục Tuyết quay đầu nói nhỏ vào tai Ngọc Thuần.
Đúng lúc Ngọc Thuần ngước lên nhìn, khuôn mặt lạ xuất hiện trong tầm mắt.
Một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh, mỗi khi cười đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, đó là một gái đáng yêu, gây thiện cảm từ lần đầu gặp mặt.
Cô gái kéo ghế ngồi đối diện Ngọc Thuần, đôi mắt tinh anh lướt qua hai khuôn mặt.
"Là cô, lần trước tôi từng nhìn thấy cô một lần, là lần ở quán trà cô cùng một chàng trai khác nói chuyện, lúc đó tôi cũng có mặt.
Tôi cực kỳ ngưỡng mộ những người yêu nhau chân thành, như hai người."
Lục Tuyết ngại ngùng, cô thật sự không nghĩ đến có người nhớ cuộc trò chuyện giữa mình và Lâm An