Hoài Thuận không cảm thấy buồn ngủ, mỗi khi nhắm mắt cô đều nhớ đến chuyện ban sáng, nơi giữa lồng ngực lại khó chịu, Hoài Thuận cứ lo dì Quyển Dư sẽ làm gì Trọng Yến.
Cô biết chuyện cậu đánh Quyển Như là vì mình, nếu cô không đụng trúng đồ của Quyển Như, cớ sự đã không rối ren như hiện giờ.
Hoài Thuận nghĩ mình không thể ngồi yên, Trọng Yến vì mình mà đắc tội với Quyển Như, ít ra cô phải giúp cậu gì đó.
Nhân lúc mọi chuyện trong tầm kiểm soát, Hoài Thuận bật dậy gõ cửa phòng Ngọc Thuần, tìm sự trợ giúp.
Ngọc Thuần chuẩn bị lên giường đi ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của Hoài Thuận cất lên rành mạch.
"Chị đã ngủ chưa? Em có chuyện muốn nói với chị."
Ngọc Thuần nhận ra giọng Hoài Thuận, cô mở cửa mời em ấy vào phòng, tiện thể rót cho em ấy ly trà ấm.
"Trà này giúp an thần ngủ ngon, em uống thử đi."
Hoài Thuận nhận lấy ly trà Ngọc Thuần đưa, cô uống thử vài ngụm, trà không quá đắng còn có vị ngọt nhẹ.
"Em nói có chuyện cần nói mà, nói đi chị nghe nè."
Ngọc Thuần chống cằm chờ đợi, cô đợi khá lâu chỉ thấy Hoài Thuận trầm ngâm nhìn ly trà mãi chẳng chịu nói, thấy thế Ngọc Thuần bèn hỏi:
"Thuận, em có nghe không? Chị hỏi em muốn nói điều gì?"
Hoài Thuận hít sâu, cô lấy can đảm kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra lúc sáng, không kể thiếu chi tiết nào.
Từ Quyển Như chửi mình ra sao, đến Trọng Yến đánh Quyển Như thế nào, cô đều kể hết.
Ngọc Thuần xâu chuỗi toàn bộ câu chuyện, cô thủng thẳng đáp: "Chị hiểu rồi.
Chuyện Trọng Yến đánh Quyển Như là thật sao?"
Hoài Thuận rầu rĩ gật đầu, chính vì chuyện này đã làm cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Căn phòng yên lặng đến mức chỉ nghe tiếng thở của hai người, gió đêm đi qua khuấy động bầu không khí lắng đọng, tô điểm bằng tiếng cười khoái trá của Ngọc Thuần.
Cô đập bàn, cười như được mùa: "Đánh là đúng, đáng bị đánh.
Con nhỏ ngạo mạn đó chị không ưa từ lâu rồi.
Haizzz...!thằng em này biết lựa người đánh quá đi, nghe mà sảng khoái hẳn ra."
Trái ngược sự vui sướng hả hê của Ngọc Thuần, là nỗi lo lắng bất an của Hoài Thuận.
"Chị làm sao bây giờ.
Tới ngày mai dì hai về rồi, lúc đó chắc sẽ lớn chuyện đấy."
Quyển Dư còn hai lần làm công đức tại chùa, qua hết ngày mai bà ta đã hoàn thành hình phạt trở về cuộc sống thường ngày.
Hoài Thuận lo không dư thừa, tính khí của Quyển Dư không ai là không biết, khó ở chỗ chính Ngọc Thuần cũng không biết giúp Trọng Yến thế nào?
"Chị không biết nên làm gì, hiện tại chị không nghĩ được gì nhiều.
Nhưng mà..." Ngọc Thuần sáp lại gần Hoài Thuận nhìn em ấy chòng chọc: "Có phải em thích Trọng Yến đúng không?"
Hoài Thuận hốt hoảng bật dậy, phản ứng càng mãnh liệt càng thừa nhận Ngọc Thuần nói đúng.
Hoài Thuận lắp bắp phản bác: "Không...!không phải đâu mà.
Tại vì....!tại vì anh Trọng