Màn đêm dần buông cơn đau đầu của bà Tú Huệ càng nghiêm trọng, kéo theo đó là bụng đau dữ dội, cả người lạnh toát.
Chị Vung là người theo hầu bà nhiều năm, biết sức khỏe bà Tú Huệ không tốt, bèn sai người gọi đại phu.
Chi Ái hớt hải chạy tìm Ngọc Thuần, cô đi qua nhiều con đường, đến từng hàng quán, cuối cùng tìm thấy Ngọc Thuần đang ở bờ sông nghịch nước.
Cô không màng làm người phá đám, bước chân vội vã tiến lên vỗ vai Ngọc Thuần.
"Trời ơi may quá em tìm chị nãy giờ, cuối cùng cũng gặp được chị rồi."
Chi Ái kéo Ngọc Thuần đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của Doãn Kỳ, và cả Ngọc Thuần.
Ngại có người ngoài, Chi Ái thủ thỉ bên tai Ngọc Thuần.
"Thật sao?"
"Dạ thật." Chi Ái nào dám mang sức khỏe phu nhân ra đùa giỡn.
Ngọc Thuần biến sắc, cô tạm biệt sau đó Doãn Kỳ nắm tay Chi Ái rời đi.
Nhìn bóng lưng Ngọc Thuần hòa vào đám đông rồi mất dạng, Doãn Kỳ chỉ đành thở dài một mình nghịch mặt nước.
Ngọc Thuần đẩy cửa đi vào, mọi người đều có mặt đầy đủ chỉ thiếu mỗi cô, thấy mẹ nằm trên giường, gương mặt trắng bệch đang vì đau mà nhăn nhó khó chịu.
Ngọc Thuần nắm chặt tay bà, ngón tay xoay vòng trên mu bàn tay bà, rối loạn như chính lòng mình.
Ngọc Thuần nghẹn ngào hỏi Trọng Huấn: "Mẹ sao vậy anh?"
Rõ ràng trước khi cô ra ngoài bà còn khỏe mạnh mà, sao đột nhiên lại ngã bệnh chứ?
Trọng Huấn lắc đầu: "Anh không phải đại phu, nên không biết mẹ bị gì."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Kiến Phúc, sau khi chẩn bệnh xong, Kiến Phúc bèn báo với ông Trọng Bách.
"Phu nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là ngộ độc thôi.
Tôi sẽ kê đơn thuốc kết hợp nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi."
Nghe đại phu nói thế, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ lòng.
Ngọc Thuần ngước nhìn Kiến Phúc, thấy trong mắt anh có điều khó nói bèn lấy lý do tiễn đại phu ra ngoài.
Khi cả hai đi đến sân trước, thấy không bóng người, Ngọc Thuần cất tiếng hỏi, giọng cô hơi run.
"Mẹ tôi bị gì vậy, nghiêm trọng lắm sao?"
Nhìn thấy anh phân vân khó xử, Ngọc Thuần nghĩ mẹ không đơn giản là bị ngộ độc.
Kiến Phúc chắp tay sau lưng, anh nói: "Không phải đâu, phu nhân thật sự chỉ bị ngộ độc."
Ngọc Thuần gật đầu, giờ phút này cô không nghĩ được gì nhiều, cơn ác mộng khi mẹ rời đi ở thế giới bên kia lần nữa đe dọa đến Ngọc Thuần.
Trăm ngàn lần, Ngọc Thuần không mong điều đó sẽ xảy ra với mình thêm lần nào nữa, mất mát như thế là đủ rồi.
"Thế anh có điều gì muốn nói với tôi sao?"
Kiến Phúc nhìn chung quanh, vờ như vô tình nhắc nhở.
"Sau này cả nhà nhớ chú ý một chút, nên ăn thức ăn sạch sẽ tươi mới đó."
"Không phải chứ thức ăn..."
Ngọc Thuần phát giác điểm bất thường, cô thảng thốt nhìn về căn phòng đang đóng kín cửa, trái tim nhói lên từng cơn.
Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Tôi sẽ bảo chị Vung đi hiệu thuốc hốt thuốc."
Kiến Phúc mỉm cười, trong lúc Ngọc Thuần bối rối, anh không nói gì thêm bèn