Ở cổng trường năng khiếu ba-lê dừng một chiếc xe thể thao Maserati màu xám nhạt.
Sau khi hết tiết, trong phòng thay quần áo các giáo viên hứng khởi thảo luận chiếc xe thể thao cực ‘oách’ đó.
“Không biết là của ai nhỉ.”
“Chắc là của phụ huynh học sinh.”
“Kiểu xe đẹp ghê.”
“Diệp Tử, chẳng phải cô luôn mơ ước sở hữu một chiếc xe Maserati sao, mau đi xem đi?”
“Ước mơ rất phong phú nhưng hiện thực càng tàn khốc hơn vóc người của tôi nữa.” Liễu Diệp cởi bộ đồ múa sát người thay bộ đồ thường vào, cười nói: “Không xem đâu, dù sao cũng mua không nổi, xem càng thấy chạnh lòng.”
“Tổng tài của tập đoàn Vân Huy, Phó tổng tuổi trẻ tài cao chẳng phải đang theo đuổi cô sao, nếu cô đồng ý thì kiểu xe này chẳng phải muốn lái lúc nào cũng được ư.”
Liễu Diệp thoa kem dưỡng da tay cho mình, sẵn miệng nói: “Tuổi cậu ấy quá nhỏ rồi.”
“Tuổi nhỏ thân hình tốt, lại nói còn có tiền, được cái đẹp mã nữa. Hơn nữa trông cô cũng rất trẻ mà, giống hệt như cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vậy.”
“Trên thực tế, cậu ta có thể làm con trai tôi được rồi.”
Đồng nghiệp vỗ vai bà: “Cô cũng nên tìm người bầu bạn rồi, bằng không cô đơn lắm.”
Liễu Diệp cụp mắt không trả lời câu này.
Nhiều năm qua bà luôn cảm thấy bản thân vứt bỏ rất nhiều thứ, đó là số ký ức quý giá vĩnh viễn không thể tìm lại được.
Cũng không phải chưa từng nghĩ tới đi tìm cuộc sống mới, mấy năm nay số người đàn ông theo đuổi bà nhiều không đếm xuể.
Trẻ tuổi có, chín chắn có, đẹp trai có tiền.......
Bà biết sắc đẹp và khí chất của mình đủ để đốn gục đa số đàn ông.
Nhưng chẳng biết tại vì sao, mỗi một người đàn ông bà gặp hình như đều không phải là người trong lòng bà muốn.
Bà muốn điều gì? Đến bản thân bà cũng không biết nữa.
Diệp Liễu ra khỏi cổng lớn lớp năng khiếu thì thấy một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đứng trước chiếc Maserati đậu bên đường cách đó không xa, trong tay cầm một bó hoa hồng sâm panh nở rộ lắc lắc mỉm cười với bà.
Đó là Phó Vân Huy, thiếu công tử của tập đoàn Vân Huy.
Phó Vân Huy năm nay chưa đầy hai mươi bốn tuổi, nửa năm trước lúc theo người bạn tới đón con nhỏ ở lớp năng khiếu thì nhìn thấy Liễu Diệp đang múa ba-lê.
Cậu ấy vừa gặp đã đem lòng thích bà, nửa năm qua cứ mỗi cuối tuần đều tới gặp bà, cứ một đoạn thời gian là đổi một chiếc xe thể thao nói muốn đưa bà đi hóng gió.
Liễu Diệp chưa từng lên xe của cậu ta, hơn nữa nói rõ hai người không hợp chẳng dưới một lần.
Nhưng Phó Vân Huy cứ đâm đầu vào, thề rằng nếu không theo đuổi được bà thì bản thân sẽ ở vậy không cưới vợ.
Các giáo viên trong lớp năng khiếu đều hâm mộ Liễu Diệp, với điều kiện hiện nay của bà, không có gia thế bối cảnh, tuổi lại hơi lớn rồi, cho dù xinh đẹp cũng chẳng có tác dụng gì.
Tuy Phó Vân Huy rất trẻ tuổi nhưng trông cậu ấy cũng là thật tâm thích bà.
Một cơ hội hiếm có như vậy nên nắm cho chắc, cho dù không thể tới được với nhau cũng không bị lỗ!
Đấy đều là suy nghĩ của người khác.
Không bàn tới sự cách biệt tuổi tác và nhiều nguyên nhân khác, chỉ riêng điều kiện đó của Phó Vân Huy thôi thật ra Liễu Diệp chẳng để vào mắt.
Con người bà trời sinh đã có sự kiêu ngạo và cao quý, không thể dùng tiền bạc tới cân đo được.
Phó Vân Huy thấy bà đi ra, trên mặt treo nụ cười phơi phới gió xuân: “Chị gái, tan học rồi à, cực khổ rồi.”
“Cậu đừng gọi tôi là chị nữa.” Liễu Diệp nói: “Cậu nên gọi tôi là dì.”
“Không phải đâu, chị là chị gái, chị còn trẻ hơn cả chị của tôi nữa.”
“Tôi không còn trẻ nữa.” Liễu Diệp nhìn cậu ta: “Cậu nên biết rõ điều này.”
“Nếu bởi vì nguyên nhân này khiến chị luôn từ chối tôi, thì tôi thật sự nhìn nhầm chị rồi!”
Liễu Diệp: ?
“Nếu chị là người phụ nữ nông cạn để ý ánh mắt của người đời như vậy, thì chị không đáng được tôi thích đến thế.”
Liễu Diệp: “Đúng đúng đúng! Cậu nhìn nhầm tôi rồi, tôi không đáng để cậu thích, cậu còn tuổi xuân phơi phới đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa.”
Phó Vân Huy: “Nếu dễ dàng từ bỏ như vậy thì không phải là tình yêu chân chính nữa. Tôi yêu chị, có thể bao dung mọi khuyết điểm của chị.”
Liễu Diệp: “......” Tuổi trẻ thời nay khiến bà khó hiểu thật.
“Chị à, tôi đặt chỗ ở một nhà hàng trên đỉnh lầu lãng mạn nổi tiếng nhất thành phố, chúng ta cùng ăn bữa cơm đi.”
“Thôi thôi, tôi không muốn ăn cơm với cậu.”
“Chị à chị trực tiếp quá rồi đó.”
“Có khi nào mà tôi không trực tiếp.”
“Oa, chị khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi rồi, tôi tuyệt đối không từ bỏ đâu!”
Ngay lúc Phó Vân Huy dây dưa không dứt, thì có một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Liễu Diệp kéo bà ra sau lưng.
Liễu Diệp ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Tạ Uyên.
Tạ Uyên nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt, sắc mặt ông lạnh xuống, giọng càng lạnh hơn: “Cậu có vấn đề gì không?”
Tầm mắt Phó Vân Huy rơi lên bàn tay đang nắm tay bà của ông mà Liễu Diệp chẳng hề từ chối, điều này khơi lên lòng đố kỵ của cậu ta: “Ông là ai?”
“Bạn của bà ấy.”
“Còn tôi là bạn trai của chị ấy!”
Tạ Uyên đánh giá cậu ta một cái, cười nhạt nói: “Cậu không phải mẫu người bà ấy thích.”
“Ông...... ông biết chị ấy thích mẫu người gì à?”
Tạ Uyên nói một cách thẳng thắn: “Chính là mẫu người như tôi.”
“.......”
So với Tạ Uyên, Phó Vân Huy lập tức xìu hẳn, người đàn ông trước mắt bất kể là nhan sắc thân hình hay là khí chất giơ chân nhấc tay đều là thứ cậu ta không thể bì được.
Cậu ta quyết định mượn sức từ bên ngoài, nói: “Ông biết tôi là ai không, tôi tên Phó Vân Huy, chưa từng nghe tên tập đoàn Vân Huy à, ông dám đắc tội tôi thì đừng hòng tiếp tục lăn lộn ở Bắc Thành này!”
“Ồ, tập đoàn Vân Huy, Phó Hoằng Vĩ ông ta là cái thá gì?”
“Biết ba tôi à, thế thì dễ xử rồi.” Phó Vân Huy cầm điện thoại lên nói: “Báo tên của ông ra, để tôi cho ông biết Bắc Thành này là địa bàn của ai.”
“Tạ Uyên.”
Phó Vân Huy đã nhấn số gọi đi, song khi nghe thấy cái tên này sắc mặt cậu ta đờ ra thấy rõ.
Ở Bắc Thành có ai không biết đại danh nổi như cồn của Tạ Uyên đâu chứ.
Tạ Uyên nhìn Phó Vân Huy, cất giọng bình tĩnh: “Tôi không biết Bắc Thành là địa bàn của ai, ngược lại có thể hỏi ba cậu thử xem.”
Phó Vân Huy gian nan nuốt nước miếng, bi thương buông điện thoại xuống.
Khỏi cần hỏi, đáp án bày rành rành ra trước mắt rồi.
Cậu ta nhìn Liễu Diệp một cách không cam tâm: “Chuyện đó…… chị gái, giờ tôi không bằng ông ấy, chị đợi tôi hai năm, đợi tôi cố gắng phấn đấu một phen, đợi tôi vượt qua ông ấy! Tôi trở lại cưới chị!”
Nói xong câu này, chẳng đợi Liễu Diệp trả lời Phó Vân Huy đã ngồi lên chiếc Maserati đạp ga bỏ chạy mất dạng.
Liễu Diệp nhìn theo chiếc xe thể thao biến mất ở chỗ ngoặt, cười nói: “Thật ra con người cậu ấy không xấu. Thật ra khá đáng tiếc, nể mặt chiếc xe đó có hôm vốn định đồng ý hẹn hò với cậu ấy một lần rồi, ai ngờ giữa đường xuất hiện một tên ‘Tạ Giảo Kim’.”
Tạ Uyên nói: “Tôi nhớ em rất thích xe thể thao Maserati, cảm thấy nó rất ngầu.”
“Sao anh biết? Anh nghe ngóng rồi à?”
“Không cần nghe ngóng, mọi chuyện liên quan tới em tôi đều biết.”
Có điều lúc đó ông chưa có tiền chỉ có thể đưa bà tới cửa hàng 4S xem cho đã nghiện, hoặc là mặc bộ đồ tây cao cấp thuê được đưa bà đi lái thử một vòng.
Khi ấy tự ti thật, ngồi lên xe sang nhưng chẳng có chút nào là vui vẻ, điều duy nhất khiến ông có thể cười được…… chính là nhìn dáng vẻ Bộ Đàn Yên ngồi trên xe giơ hai tay nhún nhảy cười lớn.
Bà hoàn toàn không cần ngồi trong xe lái thử cho đã nghiện với ông, bà hoàn toàn có
thể có được một chiếc Maserati riêng của mình.
Giữa chiếc xe sang có giá trị liên thành với việc tên nghèo kiết xác lái xe, Bộ Đàn Yên chọn vế sau.
Nay vật đổi sao dời, nay Tạ Uyên có đủ sức mua được bất cứ chiếc xe thể thao Maserati số lượng có hạn nào, ông thường hay tưởng tượng nếu như có thể gặp bà lại lần nữa, ông bằng lòng hy sinh bỏ ra tất cả.
Liễu Diệp nhướng hàng chân mày đẹp nhìn dáng vẻ thâm tình của Tạ Uyên: “Không phải chứ không phải chứ, đừng bảo Tạ tiên sinh…… cũng muốn theo đuổi tôi nha.”
“Tôi có thể theo đuổi em không?”
“Có thể? Tạ tiên sinh nói có phần khách sáo quá rồi, giống như tên nhóc Phó Vân Huy đó, theo đuổi tôi hơn nửa năm mà chưa từng hỏi tôi một tiếng được hay không.”
Tạ Uyên mỉm cười: “Cậu ấy trẻ tuổi, tôi không còn trẻ nữa.”
“Khéo thật, tôi không thích người quá trẻ, nói năng tùy tiện quá mức.”
Giọng điệu nói chuyện của Liễu Diệp giống hệt Bộ Đàn Yên năm đó, hơi có phần kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư.
Muốn nói gì thì nói đó chẳng hề kiêng kỵ điều gì.
Trong lòng Tạ Uyên càng thêm khẳng định, bà chính là người ông yêu xa cách nhiều năm.
“Liễu Diệp, em còn chưa trả lời tôi, tôi có thể theo đuổi em không?”
“Anh nói thật à?”
“Ừm, không có lúc nào nghiêm túc hơn lúc này.”
Liễu Diệp hơi khó xử: “Anh xảo quyệt lắm Tạ tiên sinh, nếu tôi nói được chẳng phải đồng nghĩa với việc tôi đồng ý yêu đương với anh sao. Bằng không anh theo đuổi tới nửa chừng, tôi đi từ chối chẳng phải đang đùa giỡn tình cảm của anh ư. Nhưng nếu tôi nói không được, anh chưa hẳn đã chịu ngoan ngoãn nghe lời giống tên Phó Vân Huy đó.”
Cho nên từ chối hay không kết quả đều như nhau.
“Em cũng thông minh lắm, tôi không lừa được em.” Tạ Uyên bật cười: “Nếu cảm thấy cách thức này không được, thế hoặc là chúng ta có thể đi bằng con đường xem mắt.”
“Xem mắt?”
“Ừm, chúng ta tạm thời lấy tình yêu làm mục đích, lấy thân phận bạn bè qua lại một thời gian, sau khi tìm hiểu lẫn nhau rồi quyết định xem có muốn xác lập quan hệ không, Liễu Diệp em thấy sao?”
Không biết tại vì sao, mỗi lần Liễu Diệp nghe người đàn ông này dùng giọng điệu dịu dàng gọi tên mình, trái tim sẽ thắt lại một chút.
Tạ Uyên dù là vẻ ngoài hay là khí chất, mặt nào cũng trùng khớp với khuynh hướng thẩm mỹ của Liễu Diệp đối với bạn khác giới.
“Tạ tiên sinh đã nói tới như vậy rồi, tôi rất khó từ chối.”
“Thế coi như là đồng ý rồi.”
Liễu Diệp cũng không phải là kiểu phụ nữ thích ỏng ẹo vòng vo, bà biết bản thân chắc chắn có động lòng với Tạ Uyên.
Nói đi cũng phải nói lại, hành động chín chắn phong độ này của Tạ Uyên có người phụ nữ nào từ chối được chứ.
Liễu Diệp cười rộ lên: “Thế Tạ tiên sinh, anh định xem mắt với tôi thế nào?”
“Tôi định đưa em tới ‘Mạn Bộ’ uống một ly, chúng ta trò chuyện sâu hơn, em cảm thấy thế nào.”
“Được thôi.”
Liễu Diệp vui vẻ đồng ý lời mời của Tạ Uyên, ngồi lên chiếc Bentley SUV của ông.
Tính ra Tạ Uyên là nhân vật có tiếng tăm hàng đầu ở Bắc Thành, có điều xe ông lái rất khiêm tốn chẳng giống với tên công tử nhà giàu Phó Vân Huy đó suốt ngày lái xe thể thao theo đuổi con gái.
“Xin lỗi, ở tuổi này của tôi không thích hợp lái xe thể thao nữa.”
“Không sao cả.” Liễu Diệp cười nói: “So với xe thể thao đẹp mã mà nói, có lẽ tôi càng bằng lòng chọn người lái xe hơn.”
“Thế xem ra không cần con mắt nữa rồi, Diệp Tử em rất vừa ý tôi.”
Nghe thấy ông gọi bà là ‘Diệp Tử’, tim Liễu Diệp bỗng đập nhanh lên.
Cả đoạn đường, Tạ Uyên luôn trêu chọc một cách vô ý, giọng nói dịu dàng như chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua vành tai của bà.
Lúc xuống xe, mặt Liễu Diệp nổi lên một lớp đỏ ửng.
Hai người đi vào quán bar ‘Mạn Bộ’ chọn chỗ ngồi trong góc hơi tối ngồi xuống, gọi hai ly rượu ngọt vị chanh cùng trò chuyện thoải mái.
Liễu Diệp cảm thấy nói chuyện với Tạ Uyên tính là một loại hưởng thụ, người đàn ông này chín chắn chững chạc mà không mất đi sự hài hước, chỉ mấy câu đã có thể chọc bà vui.
Mà bà lại là kiểu phụ nữ thích cười.
Sau đôi ba chén rượu nhạt, bà cảm thấy bản thân sắp rơi vào cạm bẫy dịu dàng của người đàn ông này rồi.
Mà cảm giác đối với ông dường như chẳng tự dưng mà có, ở một nơi nào đó trong lòng đã có hạt mầm gieo xuống, sau một thời gian ấp ủ bắt đầu manh nha nảy mầm.
Liễu Diệp sau khi hơi say, mỗi một động tác một cử chỉ đều mang theo sự quyến rũ chí mặt thu hút Tạ Uyên khiến ông không thể dời mắt dù chỉ một phút.
Sau ba tuần rượu, hai người bắt đầu có những động tác thân thiết, trong mắt chứa khao khát cháy bỏng đang được cực lực khống chế.
“Thật kỳ lạ.” Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Liễu Diệp phác họa đường nét gương mặt của Tạ Uyên, từ từ lướt xuống: “Hình như em quen biết anh từ rất lâu rồi.”
Giữa người với người luôn có khoảng cách thân mật nhất, dù chỉ là đôi tình nhân vừa xác lập quan hệ nếu muốn thực hiện tiếp xúc khắng khít không có khoảng cách cũng phải mất một thời gian nhất định.
Nhưng Liễu Diệp đối với Tạ Uyên hầu như chẳng có khoảng cách đó, bà sờ mặt ông, nắm tay ông, ôm eo ông……
Mọi thứ cứ diễn ra một cách tự nhiên như thế.
Đến mùi hương trên người cũng khiến bà cảm thấy quen thuộc.
“Anh là chân mệnh thiên tử của em phải không.” Liễu Diệp nói bằng giọng ngạc nhiên: “Hình như em thích anh thật rồi.”
“Diệp Tử thích anh đó là vinh hạnh của anh.”
“Tạ tiên sinh anh biết lấy lòng phụ nữ quá.”
Trong đáy mắt Tạ Uyên có nỗi nhớ nhung cuộn trào, ngón tay vuốt ve mặt bà: “Tạ Uyên là một người vô vị, cho nên cố gắng hết sức cả đời chỉ lấy lòng một người.”
Truyện convert hay :
Kinh Thiên Kiếm Đế