Mộng Trong Mộng

Hoa Quế


trước sau

Cừu Lệ cảm thấy bệnh của mình hình như đang từ từ chuyển biến tốt hơn, cho dù Tiểu Vũ không ở bên cạnh anh, chỉ cần không cách quá xa quá lâu thì tri giác của anh có thể cảm nhận được rất nhiều.

Có điều anh chưa nói chuyện này với Khương Vũ, chút bệnh vặt này có lúc dùng để làm nũng ăn vạ rất là có tác dụng.

Buổi tối, Tạ Uyên về nhà thấy Cừu Lệ mặc áo lông trắng ngồi xếp bằng trên sô pha chơi game, mang vớ hoa của Khương Vũ, trên bàn đặt túi khoai tây và lon nước ngọt.

Thấy ông về, Cừu Lệ gọi một tiếng rất tự nhiên: “Ba.”

Tạ Uyên cảm thấy trong nhà đúng là nuôi đứa con gái thêm một thằng con trai thật rồi.

Ông đi qua dọn túi đồ ăn vặt trên bàn, nói: “Bớt ăn mấy thứ rác rưởi này đi.”

“Tiểu Vũ mua đấy ạ.”

“Con không biết cản à?”

“Con cản rồi.” Cừu Lệ nói: “Cho nên con mới ăn hết mấy thứ em ấy mua về, giờ em ấy đi mua nữa rồi.”

“.......”

Tạ Uyên sâu sắc cảm thấy, hai người này nhìn thì hai mươi tuổi rồi chứ thật ra chính là hai đứa con nít.

Ông đặt hộp bánh trứng muối trước mặt Cừu Lệ, nói: “Đem về cho cậu đó, dì Lệ đích thân làm đấy, ăn đi.”

Cừu Lệ buông tay cầm chơi game xuống mở nắp hộp ra, nhìn thấy năm cái bánh nướng trứng muối vàng rộm đặt bên trong.

“Cho con ạ?”

“Ừm, bản thân ba còn không nỡ ăn, đặc biệt đem về cho con đấy.”

Nghe thấy lời này, bề ngoài Cừu Lệ chẳng có biểu hiện gì nhưng tình cảm trong lòng đã cuộn trào lên.

Từ nhỏ tới lớn anh gần như chưa từng cảm nhận được tình thương sự quan tâm đến từ cha, ba anh trừ việc nghiêm khắc với anh ra thì chỉ có điên cuồng.

Cừu Lệ quả quyết cầm một cái bánh nướng trứng muối lên bỏ vào miệng nhai.

Giây tiếp theo, sắc mặt anh chợt biến.

Tạ Uyên nhìn anh cười hề hề, cất cao giọng: “Ngon lắm phải không, phải ăn cho hết đấy đừng chừa cho Tiểu Vũ, con bé phải múa không ăn được mấy món này đâu.”

Cừu Lệ muốn nôn nhưng Tạ Uyên không cho, ép anh nuốt xuống.

Chỉ với chuyện này cũng đủ anh sâu sắc cảm thấy, Tạ Uyên không phải ghét anh mà là muốn anh chết.

Tạ Uyên nhìn vẻ mặt tái mét của Cừu Lệ, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn, giống như đang nói: “Cậu cho rằng làm con rể nhà chúng tôi dễ lắm vậy.”

Tạ Uyên vừa nhìn anh ăn bánh trứng muối vừa nói: “Cuối tuần khỏi cần tới nhà dì Liễu nữa.”

Cừu Lệ ngẩng đầu nhìn ông thì nghe ông nói: “Ba đã nói với dì Liễu rồi, nhớ được thì tốt, nếu không nhớ được cũng chẳng sao, không cưỡng cầu.”

Cừu Lệ trầm mặc gật đầu, gian nan ăn cho xong cái bánh trứng muối đó rồi cầm hộp đứng dậy: “Tối nay con ăn nhiều chướng bụng lắm rồi, để tủ lạnh mai làm bữa sáng.”

“Không, phải ăn cho hết, bằng không tối nay Tiểu Vũ đói nhất định sẽ lấy ra ăn mất, con cũng không muốn con bé biến thành thiên nga béo đâu nhỉ.”

Cừu Lệ nuốt nước miếng cái ực, dưới nụ cười híp mắt của Tạ Uyên, anh ăn hết ba cái bánh trứng muối có mùi vôi này trong sự hoài nghi cuộc đời, sau đó quyết định thôi miên Tạ Uyên.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Khương Vũ xách theo túi đồ ăn vặt về nhà thì thấy Tạ Uyên nằm ngủ trên sô pha.

Cừu Lệ đang định ném bánh trứng muối trên bàn vào thùng rác với vẻ mặt đầy xảo quyệt, vừa nhìn rõ ràng mới làm chuyện xấu rồi.

“Anh thôi miên ba em à?”

“Ừm.”

“Anh thôi miên ông làm gì!”

“Ai bảo ông không cho anh ăn đồ ăn vặt.” Cái tay cầm bánh trứng muối của anh hơi cứng đờ.

Khương Vũ vốn rất quan tâm Tạ Uyên, kết quả nhìn thấy bánh trứng muối lập tức vụt sáng mắt: “Oa, có đồ ăn ngon này!”

Nói xong cô duỗi tay định lấy bánh trứng muối thì bị Cừu Lệ cản lại: “Cái này là ba cho anh, em không được ăn.”

Khương Vũ nhìn hai cái bánh trứng muối cuối cùng bằng ánh mắt thèm thuồng, lay cánh tay anh: “Không phải còn tận hai cái sao, chia cho em một cái đi.”

“Không được.” Cừu Lệ quả quyết từ chối: “Không được chia cho người khác.”

“Nhỏ mọn.” Khương Vũ ném tay anh ra: “Thế anh ăn đi, em nhìn anh ăn.”

“?”

“Ăn đi, chẳng phải nói cho anh sao?”

Tay Cừu Lệ run run cầm chiếc bánh trứng muối lên ăn thêm một cái, cổ họng gian nan cử động, lúc nuốt xuống bỗng cảm thấy rất tủi thân.

Khương Vũ vươn tay sờ mặt anh: “Ơ? Sao anh lại khóc?”

“Con mẹ nó anh cảm động, trước giờ chưa có ai đối xử với anh tốt như vậy hết.”

“Ôi dào, có cái bánh trứng muối thôi mà, đừng như vậy chứ.” Khương Vũ nói xong đưa cái bánh trứng muối còn lại tới bên miệng anh, đau lòng nói: “Em không ăn nữa, cho anh cái cuối cùng luôn này.”

“......”

Cừu Lệ cảm thấy bản thân giống như bước vào ổ tặc.

**

Tháng chín, Cừu Lệ thuận lợi nhập học nghiên cứu sinh viện tâm lý học của đại học Bắc Thành, Khương Vũ đưa anh tới trường báo danh.

Trở lại đại học Bắc Thanh lần nữa, vườn trường vẫn là dáng vẻ như lúc họ chia tay vào bốn năm trước, tu sửa lại mấy tòa lầu ký túc xá và căn-tin nhưng không có thay đổi quá lớn.

Khương Vũ đội nón lưỡi trai của Cừu Lệ che đi cái nắng chói chang của ngày đầy nắng, Cừu Lệ kéo hành lý bằng một tay, tay kia dắt cô đi trên đường rợp bóng cây trong vườn trường, cực kỳ hút mắt người qua đường.

Với gương mặt đẹp trai của Cừu Lệ thôi đã thu hút vô số cái ngoảnh đầu nhìn lại rồi, cộng thêm thân hình bốc lửa và cách ăn mặc lạnh lùng của Khương Vũ nữa, hai người đi cạnh nhau có thể nói là phong cảnh đẹp mắt nhất trong vườn trường đầy thanh xuân này.

Đi tới ngã tư trước lầu ký túc xá, Khương Vũ bỗng ngừng lại không chịu đi.

Cừu Lệ quay lại hỏi: “Sao thế?”

“Tự nhiên thấy hơi giận ghê.”

Đây là nơi hai người chia tay, bốn năm trước Cừu Lệ đưa cô tới đây rồi bỏ cô một mình ở đây, bản thân anh đi thẳng chẳng buồn ngoảnh đầu lại.

Khương Vũ thậm chí không dám đi con đường này trong một thời gian dài.

Anh trở thành nỗi đau giấu kín không thể chạm trong lòng cô.

“Bốn năm trước, em chưa kịp nổi giận thì anh đã đi rồi.” Khương Vũ bày ra tư thế tính nợ cũ: “Giờ em tỉnh táo lại rồi.”

Cừu Lệ nhìn bộ dáng giận dỗi đùng đùng của cô gái nhỏ, anh gãi đầu có chút luống cuống: “Nói xin lỗi không có tác dụng đúng chứ.”

“Ha.”

Cừu Lệ đi tới trước mặt cô, cúi đầu hỏi dò: “Phải làm sao Tiểu Vũ mới hết giận.”

“Em không biết, tự anh nghĩ cách đi.”

Khương Vũ nói xong hất mặt đi, tầm mắt liếc tới chiếc xe kem đậu dưới cây hoa quế cách đó không xa, sau đó nhướng mày: “Thử mức độ hiểu biết của bạn trai về em xem sao nhá.”

Cừu Lệ liếc nhìn chiếc xe kem màu hồng đó, cười cười: “Đợi đó.”

Nói xong anh chạy chậm qua đó, quẹt thẻ mua một cây kem ốc quế vị hương thảo.

Các cô gái xếp hàng xung quanh nhìn thấy bóng hình thẳng tắp gầy gò và gương mặt đẹp trai của anh nếu không nhỏ giọng hô lên thì là lấy điện thoại ra chụp trộm bóng lưng anh.

Lúc Cừu lệ xếp hàng còn huơ tay với Khương Vũ bảo cô trốn dưới gốc cây đừng phơi nắng.

Khương Vũ mỉm cười, trong lòng vui sướng.

Chẳng bao lâu sau Cừu Lệ cầm kem ốc quế hương thảo trở lại, Khương Vũ duỗi tay định đón lấy thì bị Cừu Lệ làm như không thấy cắn một hơi nửa cây ốc quế: “Để anh ăn miếng kem cho bình tĩnh đầu óc lại, rồi sau đó nghĩ xem nên dỗ bạn gái thế nào.”

“.......”

Khương Vũ cầm ba lô giận dữ đánh anh, Cừu Lệ cười tránh đi rồi đưa khúc ốc quế cuộn trứng còn lại cho cô: “Nói đùa đấy, cho em hết nè.”

“Anh ăn gần hết rồi! Có nhiêu đây, còn không đủ nhét kẽ răng nữa!”

“Ba nói phải quản em, không cho em mấy thứ thực phẩm rác rưởi này.”

“Chỉ biết nghe ba, anh đi làm con trai của Tạ Uyên luôn đi!”

Cừu Lệ bật cười: “Làm con trai có gì tốt chứ, anh muốn làm con rể hơn.”

Khương Vũ dựa dưới cậy hoa quế, xoay lưng đi nói bằng giọng cộc lốc: “Làm con trai có gì không tốt chứ, anh thông minh như vậy, nói không chừng ba em còn giữ khối tài sản kếch xù cho anh đấy.”

Tay Cừu Lệ dựa balo, khom người dựa tới nhìn cô gái nhỏ.

Da mặt cô trắng nõn dưới ánh mặt trời, ánh mắt sạch sẽ trong trẻo không nhiễm chút tạp chất nào.

Anh ghé sát môi cô, nhỏ giọng nói: “Tài sản kếch xù chỉ là phù du, nhưng anh đặt chị gái trong lòng.”

Giọng người đàn ông vừa thấp trầm vừa quyến rũ.

Khương Vũ mắc cỡ dời mắt đi, gương mặt trắng nõn ửng hồng: “Ồ, biết rồi.”

Cừu Lệ dịu dàng hôn cô.

Khương Vũ nếm được vị ngọt của kem bên bờ môi mềm mại của anh, dường như còn khiến cô thích hơn cả ăn kem.

“A Lệ bây giờ không cần em cũng có thể nếm được vị ngọt phải không?”

“Mấy thứ đó sao sánh được với em.” Cừu Lệ giống như nhấm nháp cô chưa đủ: “Mùi vị của chị gái, dù bên trên hay bên dưới, chỗ nào anh cũng thấy ngọt.”

Khương Vũ: .......

Như nghĩ tới một số hình ảnh kỳ lạ, mặt cô càng đỏ hơn, đẩy Cừu Lệ ra: “Nói gì đấy.”

“Muốn cười thì cười đi.”

Khương Vũ nghĩ tới những hình ảnh đó... đúng là buồn cười thật, vừa xấu hổ vừa mắc cười, cô nói bằng giọng hờn dỗi: “Anh đừng nói nữa! Khốn kiếp.”

“Chị gái trong lúc đó không bao giờ gọi anh là khốn kiếp.”

“Anh đừng nói nữa!”

Cừu Lệ đưa bánh cuốn trứng ba góc tới bên miệng Khương Vũ: “Ăn đi.”

Trong bánh cuốn trứng hình như có giấu sôcôla, Khương Vũ ăn thử ngược lại cảm thấy không ngon bằng miệng Cừu Lệ.

Cô để anh nếm thử hết các mùi vị trên đời, còn đối với Khương Vũ mà nói Cừu Lệ dần dần trở thành mùi vị tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô.

Khương Vũ nhón chân muốn hôn anh, Cừu Lệ ngả đầu ra phía sau để cô hôn trúng cằm anh.

Anh cong môi mỉm cười: “Tiểu Vũ, anh phát hiện em nghiện anh rồi.”

“Có không?”

“Rất nặng.”

“Có thì có thôi.” Khương Vũ nhún vai: “Anh cho em không?”

“Cho, muốn gì cũng cho.”

“Thế em muốn mặt trăng trên trời thì sao.”

“Mặt trăng xa quá, bạn trai hái không tới.” Cừu Lệ ngẩng đầu nhìn cây nguyệt quế nở rộ từng chùm trên đỉnh đầu:

“Bạn trai có thể hái hoa cho em.”

Một cơn gió thổi qua, hoa quế bay phấp phới rơi xuống rớt trên đầu vai như hoa tuyết.

Ngay lúc anh nhón chân định ngắt cành thì Khương Vũ kéo lấy tay áo anh, sau đó chỉ về ông chú bảo vệ môi trường cách đó không xa.

Ông chú bảo vệ môi trường râu ria xồm xoàm, cầm cây chổi nhìn anh đầy cảnh giác giống như đang nói: “Cậu có gan hái thử coi.”

Cái tay duỗi ra của Cừu Lệ vòng ra sau gáy làm bộ gãi ngứa.

Song ngay tại giây phút anh gãi ngứa, ông chú bảo vệ môi trường nhìn tần suất gãi ngứa ngón tay của anh trong hốt hoảng dường như có phần thất thần.

Chẳng bao lâu sau, ông bèn buông tha bọn họ xoay người bỏ đi.

Khương Vũ vừa nhìn tư thế này của Cừu Lệ, té ra lại giở trò cũ.

Cô vỗ gáy anh ngăn động tác thôi miên của anh lại: “Làm chuyện xấu nữa rồi.”

“Không tính là chuyện xấu, anh muốn hái hoa cho chị gái thôi mà.”

“Không được.”

Cừu Lệ nghe lời không bẻ cành hoa bừa bãi nữa, anh khom người chọn bông hoa quế rơi trên đất, lấy những cái nằm bên trên sạch sẽ nhất rồi đựng vào túi áo của Khương Vũ.

Hoa quế đựng đầy của hai túi, trên người Khương Vũ cũng dính đầy hương thơm ngọt ngào
của hoa quế.

Khương Vũ thấy anh ngoan như vậy, thế là dịu dàng phê bình anh: “Anh xem người nhện, người dơi, người sắt, trong cuộc sống bình thường họ đâu có dùng siêu năng lực của mình đi mưu lợi cho bản thân đâu phải không, anh cũng không được lạm dụng thuật thôi miên, bằng không nhất định sẽ có chuyện xấu xảy ra.”

“Lấy anh so với siêu anh hùng à?”

“Bởi vì theo em thấy anh với họ đều mạnh mẽ ngang nhau mà.”

Không có bất cứ người đàn ông nào có thể chống cự được việc cô gái mình yêu thổi phồng mình như thế, Cừu Lệ cười cười: “Thế anh là chú hề lớn nhất phải không.”

Khương Vũ xoa đầu anh: “Có em ở đây, anh vĩnh viễn không biến thành chú hề đâu.”

Bởi vì khi kè kè bên người bạn trai học bá này……

Vai hề vĩnh viễn luôn thuộc về cô.

Điều kiện ký túc xá của nghiên cứu sinh đại học Bắc Thành không tệ, cứ hai người một phòng.

Bạn cùng phòng của Cừu Lệ là một tiểu soái ca ưa vận động, chiều cao thấp hơn anh mấy centimet, đầu húi cua, mặc đồ thể thao và giày đá bóng, trông cực kỳ năng động hoạt bát.

Vừa thấy Cừu Lệ đi vào, anh ta lập tức sáp tới nhiệt tình nhấc hành lý giúp Cừu Lệ: “Chào cậu chào cậu, tôi tên Hà Anh Tuấn, sinh viên của trường, mong chỉ dạy nhiều hơn.”

Tính cách của Cừu Lệ chậm nóng nên không thích tên nhóc nhiệt tình kiểu này lắm, anh lạnh mặt không đáp.

Ngược lại Khương Vũ cười nói thay anh: “Anh ấy tên Cừu Lệ, tới từ đại học Hải Thành, ngày tháng sau này mong chỉ dạy nhiều hơn.”

“Tôi biết cậu! Hồi trước nhìn bảng phân phòng ký túc xá đã thấy tên cậu quen lắm rồi! Không ngờ thật cơ à! Cậu từng lên tivi, người nổi tiếng đấy, cậu là người có công đầu trong vụ án buôn lậu di sản ở Hải Thành đúng không! Gián điệp đấy trời ạ, giỏi quá! Giỏi thật! Trước kia tôi cũng muốn học tâm lý học để sau này vào cục cảnh sát làm, phân tích tâm lý tội phạm gì đó chính là ước mơ của tôi, tôi sùng bái cậu quá đi mất.”

Cừu Lệ lạnh mặt xoay người đi, nói với Khương Vũ: “Tới phòng hậu cần.”

“Đi phòng hậu cần làm gì?”

“Xin đổi ký túc xá, ồn.”

Khương Vũ nhìn gương mặt vô tội của Hà Anh Tuấn, cô nói: “Đừng mà, phòng này rất tốt, hướng về mặt trời, bạn cùng phòng cũng rất đáng yêu.”

Tuy có hơi ồn nhưng Khương Vũ cảm thấy với tính cách cô độc này của Cừu Lệ, trong cuộc sống rất cần người tới làm ồn cho sống động một chút.

Nếu để anh ở một mình, biết đâu chừng lại loanh quanh tới mấy người đường nhỏ hẻo lánh gì đó nữa.

Hà Anh Tuấn thấy bản thân bị ghét bỏ, bèn vội vàng tìm cách vớt vát: “Gì cà, nghe nói lúc cậu chấp hành nhiệm vụ bị gãy chân, yên tâm, sau này lên lầu xuống lầu tôi đều có thể đỡ cậu, lấy nước mua đồ ăn gì đó đều do tôi bao hết, tôi rất quan tâm bạn học tàn tật đó!”

Cừu Lệ đã mất hết kiên nhẫn, anh nắm chặt đấm tay muốn đánh người.

Khương Vũ vội vàng nắm tay anh, nói với bạn học Hà Anh Tuấn hình như bị thiếu gân não này: “Anh ấy không có bị tàn phế đâu, vết thương ở chân đã được chữa khỏi rồi.”

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Hà Anh Tuấn rất muốn kết bạn với Cừu Lệ, thế là nói: “Chuyện là…… tối nay tôi và mấy bạn học cùng trường có hẹn chơi giết người sói, vừa hay thiếu người, các cậu muốn chơi chung không?”

“Không muốn.”

“Được thôi!”

Khương Vũ và Cừu Lệ mở miệng cùng lúc, chẳng có chút ăn ý nào.

Hà Anh Tuấn nhìn hai người: “Thế…… đi không?”

Cừu Lệ cụp đầu nhìn Khương Vũ, Khương Vũ kéo tay áo anh gật đầu lia lịa giống như rất muốn đi.

Anh im lặng chốc lát rồi nói: “Đi.”

“Được được được! Thế thì tốt quá rồi! Ha ha ha ha.”

Khương Vũ biết Cừu Lệ không thích tham gia mấy buổi tụ tập thế này, có điều cô thật lòng hy vọng anh tới hoàn cảnh mới có thể quen biết bạn học mới, như vậy coi như trợ giúp được cho nhiệm vụ [giải cứu thiếu niên ác ma] rồi.

Cô hy vọng Cừu Lệ có thể đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời.

Mà ánh mặt trời này không chỉ mỗi mình mình cho là được, trừ cô ra, sự yêu thương đến từ bậc cha mẹ, tình bạn chân thành đến từ bạn bè, sự dạy dỗ đến từ bậc thầy cô…… tất cả những phần năng lượng tích cực này đều có thể cứu rỗi một linh hồn dần vụn vỡ.

Được quen bạn học mới là cơ hội hiếm có như vậy cơ mà.

Buổi tối, Khương Vũ kéo Cừu Lệ tới phòng trò chơi nhập vai trên bàn khá là nổi tiếng bên ngoài trường học.

Hà Anh Tuấn giới thiệu anh với hơn bảy tám vị bạn học đang ngồi ở đó, họ đều là nghiên cứu sinh thuộc khoa tâm lý đại học Bắc Thành, có người xét tuyển lên, cũng có người tự thi, hình như họ đều biết Cừu Lệ, lúc nhìn anh ánh mắt mang theo vài phần hâm mộ và kính phục.

Có điều sự hâm mộ ở đây…… ít nhiều chắc có liên quan tới cô gái bên cạnh anh.

Bạn gái hoa khôi của trường đã tốt nghiệp rồi còn kiên nhẫn tới tham gia bữa cơm kết bạn của bạn trai như vậy, thật…… khiến người ta hâm mộ mà.

Sau khi dần dần nhập tâm vào trò chơi, Khương Vũ phát hiện, các bạn học của viện tâm lý học chơi giết người sói tưởng chừng như đang tiến hành chém giết toàn diện ba trăm sáu mươi độ.

Cô vốn cho rằng bản thân chơi không tệ, hồi trước lúc chơi cùng bọn Bộ Hy cô luôn hù được bọn họ.

Song khi chơi với đám bạn học này, ván nào cô cũng bị vạch trần trong mấy phút ngắn ngủi.

Có điều so với Cừu Lệ, trình độ của mấy bạn học này rõ ràng kém hơn một chút, có Cừu Lệ bất kể anh đóng vai người sói hay dân thường đều xoay đối thủ vòng vòng, tung chiêu này tới chiêu khác, khiến trò chơi này được nâng cấp lên một tầm cao mới.

Khương Vũ chơi kém, vì không muốn kéo trí thông minh của đồng đội nên đành lui khỏi trò chơi, ngồi bên cạnh xem Cừu Lệ chơi.

Cô thấy Cừu Lệ nói dối một cách tỉnh bơ, nói dối rõ ràng như vậy còn có thể khiến người ta tin tưởng tuyệt đối nữa.

Khương Vũ sâu sắc cảm thấy, tương lai nếu kết hôn với người đàn ông này chắc cô sẽ bị anh ăn mất chỉ trong vòng mấy phút cho xem.

Giữa chừng Khương Vũ rời khỏi bầu không khí căn thẳng trong phòng bao ra ngoài sô pha đại sảnh ngồi nghỉ, đại sảnh còn có hai bàn đang chơi trò chơi, tiếng nói cười ồn ào hỗn loạn.

Khương Vũ móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bộ Hy:

“Mình mới phát hiện, người đàn ông Cừu Lệ này…… cực kỳ biết lừa người khác! Hồi nãy chơi giết người sói, anh ấy thế mà chưa thua ván nào! Đáng sợ quá đi thôi. [run rẩy.]”

Bộ Hy: “Nếu anh ta lừa bịp giỏi như vậy, mà giờ cậu mới phát hiện chứng tỏ anh ta không có lừa cậu.”

Khương Vũ: ?

Khương Vũ: “Sao cậu giỏi thế chứ?”

Bộ Hy: “[chống nạnh].”

Khương Vũ: “Nếu sau này anh ấy lừa mình, đó chẳng qua chỉ là chuyện diễn ra trong vòng mấy phút thôi.”

Bộ Hy: “Bản chất của hôn nhân chính là nói dối, mắt nhắm mắt mở hạnh phúc mỹ mãn, đừng quá tính toán thiệt hơn.”

Khương Vũ: “Hình như cậu rất hiểu nhỉ.”

Bộ Hy :”Tuy mình chưa kết hôn nhưng từ nhỏ đã chứng kiến cuộc hôn nhân của ba mẹ mình…. [ngậm thuốc]”

Khương Vũ: “Cuộc hôn nhân toàn lời nói dối, hình như toàn trải qua…… trong bạo lực.”

Đời trước cô từng trải qua một cuộc hôn nhân nên cô biết đó mới là ngục tù chân chính.

Sau khi Khương Vũ uống hết phần nước ấm trong ly giấy chuẩn bị đứng lên về phòng bao, thì thấy cửa lớn của phòng trò chơi bị đẩy ra, vài người đàn ông đi vào.

Cô ngẩng đầu lên lập tức đụng phải con ngươi tối đen lạnh lùng của người đàn ông đi tới.

Ly nước trên tay bỗng rơi xuống đất.

Đó là ánh mắt từng xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng của cô, khiến cô không cách nào hít thở được.

Hoắc Thành của hiện nay sớm đã không còn ngốc nghếch như thời cao trung nữa, ngược lại chiếc áo jacket đen lạnh lùng trên người hắn ta hoàn toàn giống hệt con ác ma đời trước, điều này khiến đáy lòng Khương Vũ trào lên cơn buồn nôn đáng ghét.

Hoắc Thành cũng nhìn thấy Khương Vũ, hai người nhìn nhau mấy giây.

Sau đó hắn bỗng nhếch môi nở nụ cười gian tà: “Lâu rồi, không gặp nhỉ.”

Truyện convert hay : Giang Sách

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện