Có rất ít vũ công chọn bản « Gisele » (1) để biểu diễn trong kỳ thi sát hạch phân lớp, bởi vì đây là một vở ballet mang đậm yếu tố lãng mạn, đòi hỏi khả năng trình diễn và biểu cảm cực kỳ cao.
Nói đơn giản chính là phải có diễn xuất tinh tế, thuần thục chứ không đơn thuần chỉ dừng lại ở kỹ năng múa.
Nói về khả năng dựng hình trên sân khấu, đây là điểm Khương Vũ mạnh nhất.
Cô không còn do dự, cho dù kỹ thuật chưa luyện đến mức thành thục như mây trôi nước chảy nhưng như Cừu Lệ đã nói… Thế thì cũng có sao đâu.
Chỉ cần khán giả có thể nhìn thấy cô, chỉ cần cô có thể cống hiến cho người xem một điệu múa hoàn mỹ nhất, một trạng thái tinh thần tuyệt vời nhất, thế là đủ.
Ánh đèn vàng ấm áp chậm rãi biến thành màu xanh lam băng giá, chiếu về phía bên trái sân khấu. Cô gái yểu điệu mặc một chiếc váy ren trắng bồng bềnh, dài đến bắp chân, kiễng mũi chân nhẹ nhàng bước đến vị trí chính giữa sân khấu.
Nội dung của màn này kể về sự hối hận tột cùng của Hilarion và Albrecht - 2 chàng trai đồng thời phải lòng cô thôn nữ xinh đẹp Giselle trước cái chết của nàng. Vào một buổi đêm ít lâu sau khi Giselle mất, Hilarion ở trong rừng ngồi than khóc trước ngôi mộ của người mình yêu. Đột nhiên, đám Wilis xuất hiện. Họ là hồn ma của các cô gái trong trắng bị người yêu phụ bạc. Những Wilis thường đi lang thang trong khu rừng vào ban đêm, trả thù bất cứ người đàn ông nào mà họ bắt gặp, bằng cách ép nạn nhân nhảy múa cho đến chết vì kiệt sức.
Hilarion nhanh chóng rời đi trong sợ hãi. Còn những Wilis, như cảm nhận được cái chết đau đớn của Giselle, đã đánh thức cô khỏi mộ và công nhận cô là một thành viên của chúng trước khi biến mất trong khu rừng tối…
Albrecht mang hoa đến viếng mộ Giselle, khóc thương cho nàng trong mặc cảm tội lỗi vì gián tiếp gây ra cái chết của người chàng say đắm. Sau khi nghe tiếng khóc đầy hối hận của người mình yêu, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn dịu dàng tha thứ, và cố gắng hết sức bảo vệ chàng đến cùng trước phán xét đầy cay nghiệt của đám Wilis với mong muốn gϊếŧ chết Albrecht.
Giselle cùng tình yêu và sự vị tha, đã phá bỏ sợi xích căm hờn cũng như chấp niệm báo thù đến tàn nhẫn của các Wilis, đồng thời bảo vệ được người mình yêu thương. Cuối cùng khi ánh ban mai đầu tiên chiếu rọi nàng dịu dàng chào tạm biệt Albrecht, mỉm cười thanh thản và biến mất cùng bình minh.
Tại sân khấu biểu diễn lần này, vở Giselle với phần trình diễn múa đơn của cô có thể coi là kinh diễm động lòng người.
Toàn bộ bài múa được thực hiện dưới ánh sáng màu xanh lam đậm. Thân thể Khương Vũ nhanh nhẹn, linh hoạt lại có chút u sầu như thể một linh hồn lang thang trong rừng sâu, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp thanh thoát, dứt khoát trong từng động tác. Cô hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu êm dịu của « Gisele ».
Phần ăn điểm kỹ thuật nhất trong ballet nằm ở sự hài hòa giữa các bước nhảy và đầu mũi chân. Ở vở « Gisele » đặc biệt là màn hai này, các bước nhảy đòi hỏi kỹ năng ngón chân cực kỳ phức tạp, thuần thục. Nếu làm tốt nó là một pha ấn tượng phô bày hoàn toàn kỹ năng tuyệt vời của vũ công ballet.
Đôi mắt của Khương Vũ luôn rũ xuống thể hiện nỗi bi thương không thể diễn tả bằng lời, nét u sầu, đau đớn tột cùng được miêu tả rõ nét giữa hai hàng lông mày buồn bã, tuyệt vọng, đặc biệt là thứ khí chất thành thục toát ra như thể một người con gái đã thực sự phải trải qua muôn vàn nỗi tủi hờn.
Vũ điệu đẹp đẽ, sự đan xen sáng, tối tài tình, cái chết, sự giải thoát, sự nhẹ nhõm, nét cười bình thản nơi đáy mắt khi ánh bình minh le lói xuất hiện, tất cả đều được diễn đầy cảm xúc.
Toàn bộ khán giả bên dưới dường như chết lặng, nín thở dõi theo những bước nhảy của cô, tựa hồ trước mặt họ chính là nàng Giselle nhân vật chính trong bi kịch tình yêu đầy trớ trêu.
Từng cái nhăn mày, từng ánh mắt, từng động tác hòa cùng giai điệu tao nhã, vẽ lên trước mắt họ khung cảnh rừng xanh mờ ảo.
Trên khán đài, Ôn Luân nhìn theo Khương Vũ cho đến tận khi giai điệu kết thúc. Trong đáy mắt ánh lên tia sáng chưa từng có.
Diễn xuất lần này của Khương Vũ đặc biệt xuất thần, tuy nhiên động tác ở một số chỗ vẫn lộ ra sự luống cuống, có thể dễ dàng nhìn ra thời gian luyện tập vội vàng, gấp gáp.
Nhưng chính sự bối rối đó lại mang đến cho người ta thứ cảm xúc vô cùng khó tả.
Về phần hiệu ứng sân khấu, chỉ cần nhìn phản ứng của khán giả bên dưới là đủ hiểu.
Trước cô có rất nhiều tiết mục đa dạng, những vở ballet chất lượng cao của nhiều trường lần lượt được trình diễn, nhưng hiếm có sân khấu nào khiến khán giả bên dưới chết lặng lâu đến thế, đọng lại nhiều cảm xúc bâng khuâng trong lòng người xem nhiều đến vậy…
Khương Vũ làm được.
Chỉ một điểm này mà nói, cô đã chiến thắng tất cả mọi người.
Nhưng mà Ôn Luân nghĩ như vậy không có nghĩa ban giám khảo mà trưởng ban là người cầu toàn, yêu hoàn hảo như Bạch Thư Ý sẽ hài lòng với phần trình diễn này.
Thậm chí ngay cả bạn diễn của anh ta Thẩm Ngạo Tinh, xem xong phần trình diễn của Khương Vũ, cũng chỉ ngạo mạn buông xuống một câu: “Thứ nghiệp dư.”
Ôn Luân đáp: “Quả thực là dân nghiệp dư, nhưng có khá nhiều nét tương đồng với Bộ Đàn Yên năm đó.”
Thẩm Ngạo Tinh nhìn Ôn Luân một cái, hơi ghen tị nói: “Anh đánh đồng con nhỏ đó với Bộ Đàn Yên, không phải đánh giá cô ta hơi quá cao rồi?”
“Công nhận hiện tại còn kém xa lắm, nhưng không có nghĩa là tương lai cô ấy không làm được.” Ôn Luân thản nhiên nói: “Đừng quên khúc ballet này cô ấy chỉ chuẩn bị trong vỏn vẹn 3 ngày.”
Thẩm Ngạo Tinh không nói thêm gì nữa, khoanh tay nhìn về phía Khương Vũ, trong con ngươi khó lòng che giấu được sự bất an nhàn nhạt.
Hoàn toàn chính xác, Thẩm Ngạo Tinh đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, nếu cho cô 3 ngày ngắn ngủi, cô có thể đạt đến trình độ này hay không?
Bản thân cô cũng không dám chắc chắn.
…
Về phía ban giám khảo, các chủ nhiệm của lớp E, F, D, C đều dành những lời khen ngợi có cánh cho phần biểu diễn của Khương Vũ ---
“Tôi tin rằng thông qua phản ứng của khán giả mọi người đều nhận thấy màn trình diễn của Khương Vũ là tiết mục hoàn hảo và ấn tượng nhất hôm nay.”
“Đúng vậy không hổ là học trò yêu của cô giáo Bạch.”
…
Đối với đánh giá của các thầy cô, Khương Vũ chỉ khiêm tốn cúi đầu cảm ơn, đương nhiên trong lòng cô vô cùng rõ ràng, những lời tán dương này ngoài thực tâm còn có ý nể mặt cô giáo Bạch Thư Ý.
Khương Vũ nhìn về phía Bạch Thư Ý vẫn một mực im lặng.
Sắc mặt của bà … không quá dễ nhìn, biểu cảm nghiêm khắc, căng thẳng.
“Khương Vũ, khoảng thời gian này việc luyện tập của em đều do tôi chỉ đạo. Bởi vậy tôi nói thẳng, phần trình diễn hôm nay khiến tôi vô cùng không hài lòng.”
Lời vừa nói ra, toàn hội trường chấn kinh.
Vũ đạo đẹp đẽ đến thế mà vẫn không hài lòng, cô giáo Bạch cũng quá nghiêm khắc rồi.
Mọi người cảm thấy không thể tin nhưng điều này Khương Vũ đã sớm dự liệu trước. Cô nói: “Cô giáo nhận xét hoàn toàn đúng, quả thực có nhiều đoạn múa em còn chưa thật sự thuần thục. Đây là lỗi của em.”
Lúc này Lâm Miểu, và Mộc Tử Nhàn không nhịn được nữa, lập tức đứng lên giải thích thay bạn: “Bạn ấy chỉ có ba ngày luyện tập thôi.”
“Người nào đó lúc đầu hứa hẹn làm bạn diễn, kết quả sát kỳ sát hạch cho người ta leo cây. Lỗi không phải do Khương Vũ.”
Khương Vũ lập tức đưa mắt ra hiệu hai cô bạn đừng can thiệp, kết quả là kết quả cô không muốn giải thích.
Thầy cô của Esmela nổi tiếng nghiêm khắc, ở đây nói chuyện bằng thực lực, là một nghệ sĩ múa đứng trên sân khấu phải có trách nhiệm đem đến màn biểu diễn hoàn hảo nhất, không làm được là lỗi của bản thân không lý do.
Chưa chuẩn bị chu đáo chính là chưa chuẩn bị chu đáo, cô không muốn lấy cớ, giải thích đủ điều.
Bạch Thư Ý xụ mắt, tiếp tục nói: “Vấn đề lớn nhất không phải thời gian luyện tập ngắn, mà là em căn bản không để lời tôi nói trước đó trong lòng. Hoặc em cho rằng tôi dạy không đúng?”
Lời này thực sự vô cùng nghiêm trọng.
Khương Vũ dừng lại, từ tốn đáp: “Em… Em quả thực không làm theo những gì cô nói, và vẫn đặt nặng vào biểu cảm cũng như dựng hình sân khấu.”
Bởi vì không có nhiều thời gian như bài diễn định biểu diễn chung với Ôn Luân, để có thể chăm chút chi tiết cho kỹ thuật múa.
Khương Vũ phải hoàn chỉnh sân khấu trong khoảng thời gian ngắn nhất. Vì vậy cô dành nhiều thời gian và công sức cho việc thiết kế, dựng hình, và đầu tư nhiều cho biểu cảm, cảm xúc của nhân vật cũng như cách diễn giải câu chuyện của riêng mình…
Từ nhỏ đến lớn Khương Vũ xem những video biểu diễn của Bộ Đàn Yên không dưới trăm lần, cũng xem qua vô số bài biểu diễn của các diễn viên múa ballet khác.
Vì sao Bộ Đàn Yên có thể trở thành nghệ sĩ ballet truyền kỳ, cũng bởi cô ấy không giống với những người khác, cô ấy không chỉ đơn giản là
đang múa, mà là đang tái hiện, khắc họa, kể những câu chuyện mỹ lệ, động lòng người bằng điệu nhảy.
Chỉ khi cốt lõi của câu chuyện được khắc họa một cách đầy cảm xúc nó mới có thể chạm đến trái tim khán giả, khơi gợi sự cộng hưởng cảm xúc rộng rãi, truyền cảm hứng đến nhiều trái tim.
Cô muốn nhảy múa như Bộ Đàn Yên chứ không dừng lại ở một con robot biết khiêu vũ.
Bạch Thư Ý phủ nhận ý kiến của Khương Vũ, lạnh lùng nói: “Nếu sau này em còn tiếp tục hành đồng như vậy… tôi không thể dạy em nữa.”
Khương Vũ im lặng không nói. Bầu không khí cứng ngắc bao trùm cả hội trường.
Lúc này Tiết Gia Di từ đầu buổi sát hạch đến bây giờ vẫn không mở miệng, đột nhiên nở nụ cười: “Nghe nói trò Khương Vũ chỉ luyện tập bài này trong vỏn vẹn 3 ngày, thế nhưng vẫn có thể biểu diễn đạt đến trình độ này quả thực không tệ.”
“Cảm ơn cô Tiết.”
Tiết Gia Di không phải muốn nói giúp Khương Vũ, bà ta chỉ đơn thuần thích nhìn Bạch Thư Ý tức giận mà thôi.
Bà biết hiện tại Bạch Thư Ý đang để tình cảm thù ghét cá nhân lấn lướt.
Giống như năm đó hai người họ ngồi cùng một hàng ghế, ngước nhìn Bộ Đàn Yên nhảy múa trên sân khấu, bầu không khí tinh diệu cùng những cảm xúc thăng hoa ấy đúng là cuốn hút… không ai sánh bằng.
Từng bước nhảy của người phụ nữ đó có thể khiến cho khán giả dưới khán đàn lã chã rơi nước mắt, có thể khiến cả hội trường lạc lối trong thứ cảm xúc bủa vây, bồi hồi tĩnh lặng thật lâu ngay cả khi bài biểu diễn đã kết thúc.
Phong cách của cô ấy, đến nay chưa có một ai có thể kế thừa được.
Nhưng mà Khương Vũ hết lần này đến lần khác đều mang đến cho họ cảm giác như thể Đàn Yên năm đó, chờ một thời gian nữa, con đường tương lai của cô bé này tiền đồ vô lượng, không đoán định nổi.
Tiết Gia Di biết điều này khiến người cao ngạo như Bạch Thư Ý tức đến nghẹn họng.
Bà ôm cánh tay, vui vẻ xem náo nhiệt, chỉ sợ chuyện không loạn thêm, ung dung nói tiếp: “Bạch Ý, tôi cảm thấy cô đối xử hình như quá nghiêm khắc với Khương Vũ rồi. Lại nói phong cách dạy quá mức bảo thủ, truyền thống của cô có thể không thích hợp với cô bé nha.”
Ánh mắt Bạch Thư Ý lạnh đi.
Tiết Gia Di đâm đúng chỗ đau của bà ta.
Không sai, từ nhỏ bà đã chịu sự giáo dục ballet quy củ, chính thống. Vì vậy đối với yêu cầu mỗi chi tiết dù là nhỏ nhất đều phải hoàn mỹ, vô khuyết, đặc biệt là kỹ năng múa, và sự chau chuốt của động tác tuyệt đối không phép có bất kỳ sai lầm nào.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác…
Năm 16 tuổi gặp Bộ Đàn Yên, vũ đạo của cô bé kia triệt để phá tan mọi nhận thức cũng như chuẩn mực ballet của bà.
Quá khứ bị yêu cầu phải nỗ lực không ngừng để đạt đến sự hoàn hảo trong từng bước nhảy, vào khoảnh khắc gặp Bộ Đàn Yên tất cả đều tan thành mây khói. Ở Bộ Đàn Yên căn bản không tồn tại điều này, cô ta muốn nhảy thế nào thì nhảy, chỉ cần không làm sai lệch nội dung vở diễn, còn lại hoàn toàn tự do phát huy theo cảm xúc và trí tưởng tượng, biến những màn biểu diễn của mình trở thành độc nhất vô nhị, tinh tế đầy cảm xúc.
Khán giả rơi lệ vì cô ta, điên cuồng vì cô ta.
Về phần Bạch Thư Ý, tín ngưỡng mà cô vẫn tin tưởng tuyệt đối bao nhiêu năm, tuy rằng không sai, nhưng lại không phải thứ hoàn mỹ nhất.
Tất cả những cố gắng, những ngày đêm khổ luyện quên ăn quên ngủ, tất cả đều bị phủ định sạch sẽ.
Dựa vào đâu???
Cũng may, Bộ Đàn Yên chết rồi, sẽ không còn một Bộ Đàn Yên thứ hai nữa.
Cuối cùng sau vài chục năm thư thái Bạch Thư Ý cũng dần dần công thành danh toại, theo lý tưởng mà bà vẫn tôn sùng.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên lại nhảy ra một Khương Vũ, khiến cơn ác mộng năm nào lần nữa trở lại… Bạch Thư Ý sao có thể cam tâm.
“Khương Vũ nếu như em cứ khư khư cố chấp, tôi không thể tiếp tục dạy em được nữa.” Bạch Thư Ý cố tình phóng đại sự việc, lạnh lùng đứng lên, nghiêm khắc nói: “Tôi nghĩ tất cả các giáo viên của trung tâm nghệ thuật Esmela đều không chấp nhận được một học sinh bất trị, coi thường lời hướng dẫn của giáo viên.”
Lời này khiến tất cả bạn học đều kinh ngạc, bàng hoàng.
Đây… ý cô giáo là muốn đuổi học Khương Vũ sao?
Nếu Khương Vũ bị đánh trượt… vậy những màn biểu diễn kia của bọn họ có thể nói khó coi không nhìn nổi.
Khương Vũ không ngờ Bạch Thư Ý có thể nói ra những lời này.
Cho dù cô nhảy không tốt, nhưng tuyệt đối không thể bị điểm liệt.
“Đương nhiên mỗi bạn học ở đây để vào được trung tâm nghệ thuật Esmela đều không dễ dàng gì, cho nên tôi cũng không tùy tiện đuổi em khỏi đây.” Bạch Thư Ý ôn tồn nói tiếp: “Chỉ cần trò chịu thừa nhận sai lầm, thừa nhận cách thức biểu diễn vừa rồi là sai, đồng thời cam đoan về sau sẽ không tái phạm nữa vậy có thể tiếp tục ở lại, em vẫn là học trò của tôi.”
Tiết Gia Di quay đầu quan sát Bạch Thư Ý, thoáng kinh ngạc.
Bạch Thư Ý duy trì nụ cười nhàn nhạt như trà, bà ta vẫn luôn sắm vai vị giảng viên hiền hòa, nhẹ nhàng, tính tình dễ mến, một cách hoàn hảo vậy mà chỉ vì Khương Vũ lại để lộ sự cố chấp, ích kỷ.
Bà biết, Bạch Thư Ý tuyệt đối không có ý muốn khai trừ Khương Vũ, bà ta chỉ muốn cô bé kia cúi đầu nhận sai.
Thừa nhận con đường mình lựa chọn là sai lầm, thừa nhận phong cách của Bộ Đàn Yên là sai.
Nhìn xem, tranh giành nhiều năm như thế, người cũng đã chết rồi, vậy mà vẫn giữ khư khư sự ganh tị, thù hằn như vậy.
Khóe miệng Tiết Gia Di cong lên một nụ cười lạnh.
…
Khương Vũ nắm chặt tay, cô căn bản không muốn nhận mình sai, cũng cảm thấy bản thân lựa chọn thần tượng một người, đi theo phong cách của người ấy rốt cục sai ở đâu.
Rất hiển nhiên ý của cô giáo Bạch chính là: Tôi cực kỳ không thích Bạch Đàn Yên.
Nhưng cô không có cách nào lấy lòng cô giáo Bạch mà phủ nhận sự ngưỡng mộ dành cho người đã truyền cảm hứng, truyền khát khao ballet, truyền sức mạnh và hy vọng cho cô bao nhiêu năm nay.
Vũ đạo… trình diễn ra chính là để cho người ta thưởng thức, chỉ có thể xuất phát từ trong tim mới lay động được trái tim.
Mà sức biểu đạt của vũ công là phương tiện biểu đạt cái tình của câu chuyện.
Cô không phải một cỗ máy nhảy, và không bao giờ muốn trở thành một cỗ máy nhảy, đây không phải ý định ban đầu của cô.
Trung tâm nghệ thuật Esmela không phải mục đích cuối cùng của Khương Vũ, mặc dù đó là con đường ngắn nhất dễ dàng nhất để cô đạt được ước mơ nhưng nếu đánh đổi sơ tâm để được ở lại đây… Khương Vũ không làm được.
Giống như Cừu Lệ nói, chỉ cần có thể múa không phải chính là điều hạnh phúc nhất hay sao.
Gì mà nữ hoàng thiên nga, gì mà công chúa thiên nga… đều không quan trọng, chỉ cần có thể múa, vậy thì có là trên đường phố người qua kẻ lại, cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần có thể múa như sơ tâm ban đầu vậy thì nơi đâu cũng là sân khấu rực rỡ nhất.
“Em không sai.”
Khương Vũ cắn răng, nhìn Bạch Thư Ý, chậm rãi và kiên quyết nói: “Bộ Đàn Yên là nghệ sĩ múa em sùng bái nhất. Cô ấy là xuất phát điểm để em đến với ballet và cũng là đích đến mà em muốn theo đuổi. Em tuyệt đối không từ bỏ.”
- Giselle - Tình yêu vượt trên mọi điều, kể cả cái chết - là một vở ballet hai màn lãng mạn, được công diễn lần đầu tại Học viện Nhạc kịch Hoàng gia tại Salle Le Peletier, Paris, Pháp vào ngày 28/6/1841.
Truyện convert hay :
Ngươi Hảo, Thiếu Tướng Đại Nhân