Thời điểm Khương Mạn Y nhận được điện thoại của Tạ Uyên cả người ngẩn ra.
“Chờ một chút, anh nói Tiểu Vũ nhận ba? Ba của con bé không phải là anh sao?”
Tạ Uyên tức đến mức thở hổn hển, nói cũng không được mạch lạc như ngày thường, đến khi ông ổn định xong xuôi cảm xúc mới đem toàn bộ sự việc kể lại cho Khương Mạn Y. Bao gồm cả việc mình gián tiếp tiếp tay cho con gái hành động.
Đồng thời cật lực nhấn mạnh bốn chữ “Nhận giặc làm cha.”
Nghe đến cái tên Trình Dã, Khương Mạn Y choáng váng suýt ngã.
Tại sao Khương Vũ lại biết được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ?
Bà cho rằng, khi mình kể chuyện xưa cho con gái, rõ ràng đã lấp liếm đi rất nhiều thông tin trọng yếu, thậm chí còn tự bóp méo câu chuyện, đưa ra các tình tiết sai lệch nhằm khớp với những sự kiện bà đã giản lược đi.
Dù thế nào cũng không có khả năng Khương Vũ liên tưởng được ba của con bé chính là Trình Dã.
Đối mặt với cơn tức giận của Tạ Uyên, Khương Mạn Y có chút luống cuống, vội vàng giải thích: “Thật sự… tôi chưa từng đề cập qua về Trình Dã với con bé, không nghĩ đến nó lại hiểu lầm ra thành như thế, tôi cho con bé đến Hải Thành xem buổi Concert chỉ đơn thuần thỏa mãn mong ước gặp thần tượng của Tiểu Vũ, không ngờ tới hai người sẽ nhận nhau? Lại còn náo thành hiểu lầm lớn đến vậy. Thật sự xin lỗi anh Tạ tiên sinh, vạn lần xin lỗi!!”
Tạ Uyên nhìn hai người một già một trẻ thân thân thiết thiết nắm tay nhau trong phòng, tình thương mến thương ôn chuyện, hòa hợp như một bức tranh “phụ từ tử hiếu” cơn giận bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Ông day mắt, táo bạo nói với Khương Mạn Y: “Hiện tại hai người đó đã hiểu lầm quan hệ một cách triệt để, nếu như không phải lúc trước cô ngăn cản tôi nhận con gái, sự tình đã không đi đến bước đường này. Nếu bị ép đến tình thế bắt buộc tôi dù có phải nhờ luật pháp cũng quyết mang con bé về.”
Khương Mạn Y nghe vậy, ngay lập tức cứng rắn đáp trả: “Con gái của tôi sao có thể gặp Trình Dã, con bé chỉ đến buổi Concert mà thôi, nghe nói ngay cả vé cũng không mua được. Tạ tổng, sự việc đến bước đường này không phải tất cả đều do anh tác động hay sao, giờ lại quay sang giận lẫy tôi.”
Tạ Uyên day day mắt, trong lòng đã thầm tự mắng mình 8000 lần.
Lúc đầu chỉ vì dỗ dành con gái vui vẻ, ông mới nghĩ ra cách tạo cơ hội cho con bé ăn một bữa cơm cùng thần tượng. Vạn lần không nghĩ đến chính tay ông đem con gái nhà mình nhường cho người khác.
Tạ Uyên không nhịn được cảnh nhìn con gái ruột của mình kêu một tên cù bất cù bơ chả thân, chả thiết là ba. Ông bình tĩnh uống một ngụm nước cho thanh cuống họng, sau đó trầm giọng nói với Khương Mạn Y: “Giờ bà lập tức bay tới Hải Thành, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.”
“A, cái này…”
Khương Mạn Y có chút sợ hãi: “Tôi và anh ta… rất nhiều năm không gặp rồi… đừng… Đừng!! Tôi không muốn.”
“Chính cô đã tước đoạt quyền làm cha của tôi!” Tạ Uyên tức giận nghiến răng: “Hiện tại còn muốn để con gái tôi nhận người khác làm ba, Khương Mạn Y cô cảm thấy điều này công bằng với tôi hay sao?”
“Xin lỗi.” Khương Mạn Y cũng cảm thấy vô cùng áy náy: “Như vậy đi, anh đưa điện thoại cho con gái tôi, tôi tự giải thích với con bé, nhất định sẽ không để Tiểu Vũ hiểu lầm nữa.”
Tạ Uyên trầm mặt đi vào phòng, đưa điện thoại cho Khương Vũ: “Mẹ cháu gọi cho cháu.”
Khương Vũ nhìn Tạ Uyên một chút, thấy sắc mặt chú ấy giờ phút này vô cùng khó coi, rất rõ ràng chú ấy đang không vui.
Dù sao gặp mặt tình địch, cao hứng sao nổi.
Khương Vũ nhận điện thoại từ tay ông, đi ra ngoài nói chuyện với mẹ.
Cô thấp thỏm lên tiếng: “Mẹ…”
“Tiểu Vũ, con hiểu lầm rồi, người đàn ông đó không phải ba của con, con và ông ấy chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào cả.”
“Không phải hiểu lầm.” Khương Vũ giải thích: “Ba đã chính miệng thừa nhận, cái tên Khương Vũ này là do đích thân ba chọn cho con. Hơn nữa dựa theo số tuổi cũng tương ứng với chuyện quá khứ.”
“Con thực sự đã hiểu lầm rồi. Con phải tin mẹ, mẹ có thể sai được hay sao, người đó quả thực không phải ba con.”
Lúc đầu cha con gặp nhau, Khương Vũ thật sự vui vẻ, vì vậy hiện tại nghe mẹ mình cật lực phủ nhận chuyện này, trong lòng cô vô cùng khó chịu: “Mẹ! Trước kia con hỏi mẹ ba là ai. Mẹ vẫn luôn mập mờ, che giấu, nói nào là ba đã kết hôn rồi, có gia đình của riêng mình. Giờ đây con vất vả lắm mới gặp được ba, ba không hề lập gia đình, cũng không hề có con, ba vẫn luôn mong nhớ mẹ, cũng rất hạnh phúc vì được gặp lại con, muốn chăm sóc con thật tốt… mẹ vì sao mẹ cứ nhất mực phủ nhận.”
“Mẹ phủ nhận bởi vì… ông ấy căn bản không phải ba con.”
“Mẹ, con rất rất rất muốn có ba, cực kỳ muốn…” Khương Vũ khổ sở nói: “Nếu như ba không phải là ba con, vậy ba con rốt cuộc là ai??”
Khương Mạn Y trầm mặc rất lâu, phảng phất như thế đã hạ quyết tâm, bà chậm rãi mở miệng: “Được rồi, vậy mẹ sẽ nói cho con. Kỳ thực ba của con là Tạ Uyên.”
Khương Vũ im lặng một chút, Khương Mạn Y còn cho rằng cô không tiêu hóa nổi tin tức động trời này, nào ngờ Khương Vũ bật cười khúc khích, nói: “Mẹ, con biết hiện tại tình cảm của mẹ và chú Tạ rất tốt, nhưng cũng không thể nói vậy để gạt con. Mẹ yên tâm, nếu như mẹ không thích ba. Con sẽ không miễn cưỡng cả hai người về sống chung, mẹ cứ thoải mái theo đuổi tình yêu, ở bên cạnh chú Tạ, con sẽ không ngăn cản, làm khó gì cả.”
“Không phải… ai da, đây chính là chân tướng, con là con gái ruột của Tạ Uyên, ngoài ra, giữa mẹ và chú ấy không có gì cả.”
“Mẹ mẹ nói lời này nghĩ con có thể tin nổi sao.”
“...”
Khương Vũ cúp điện thoại, lần nữa trở về phòng, Tạ Uyên đứng cạnh cửa lo lắng hỏi: “Mẹ cháu nói thế nào.”
“Mẹ nói chú mới chính là ba cháu.”
Hai vành mắt Tạ Uyên nóng lên, đang muốn dang tay ôm con gái yêu vào lòng, thì cô nhoẻn miệng cười, bình thản nói: “Chú Tạ, chú yên tâm, cháu sẽ không phản đối mối quan hệ giữa hai người đâu. Nhưng ba ruột của cháu là một chuyện hoàn toàn khác, ba cháu là Trình Dã, nhưng cháu vẫn luôn chúc phúc cho chú và mẹ.”
Tạ Uyên: …
Giờ khắc này, ông chỉ muốn vác một thanh đao đi mài cho thật sắc.
Đi ra khỏi nhà hàng Hải Thành, Trình Dã để Cừu Lệ qua một bên, cả quãng đường đều nắm tay Khương Vũ không buông, cực kỳ thương yêu nói: “Bảo bối, đêm nay qua nhà ba đi. Ba sẽ đưa con đến biệt thự lớn nhất núi Hải Lộc, trên sân thượng căn biệt thự đó có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm của Hải Thành.”
Khương Vũ đang định nói: “Được ạ.” thì Tạ Uyên đã lạnh mặt ngăn cản: “Không được, con không thể đi theo anh ta.”
Trình Dã cảm thấy Tạ Uyên có địch ý với mình, từ sự áy náy rõ ràng trong mắt Khương Vũ ông tựa hồ cũng đoán ra được gì đó.
Bởi vậy ông đương nhiên cũng chẳng nể nang gì: “Tiểu Vũ là con gái tôi, vì sao tôi không được mang con bé đi.”
“Chưa có kết quả giám định ADN, con bé không tính là con gái anh.”
“Cần gì giám định.” Trình Dã máu nóng xông thẳng lên đầu, tức giận nói: “Không cần giám định, tên của con bé là do chính tôi đặt.”
“Chỉ là một cái tên, chẳng chứng minh được điều gì cả.”
“Cái tên không chứng minh được gì, nhưng tướng mạo của con bé có thể chứng minh được hết thảy.” Trình Dã kéo Khương Vũ đến bên cạnh, nói: “Con gái tôi dù mắt, hay miệng đều giống tôi như đúc, chỉ cần điểm này hoàn toàn có thể chứng minh con bé là con gái tôi.”
“...”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều im lặng nhìn nhau.
Cái này quả thực không dám phán bừa nha.
Khương Vũ có một đôi mắt phượng tinh xảo, Trình Dã lại sở hữu đôi mắt to long lanh trong suốt, chỉ nhìn điểm này thôi đã cảm thấy hai người hoàn toàn chẳng giống chút nào.
Cừu Lệ nhìn Trình Dã, lại nhìn Khương Vũ, sau đó liếc nhìn Tạ Uyên.
Đột nhiên như đã get được trọng điểm.
Nếu quả thực dựa vào mặt mũi tương đồng để nhận con, vậy Khương Vũ và Tạ Uyên từ mắt mũi, đến miệng … mới là nhìn giống nhau như đúc.
Nhưng Trình Dã hoàn toàn đã bị filter “CHA CON RUỘT” làm mờ mắt, nhìn thế nào cũng cố chấp cho rằng Khương Vũ là con gái ông ta.
Ông ta lạnh lùng nói với Tạ Uyên: “Tạ tổng, anh hình như quản quá rộng rồi, đây là chuyện gia đình nhà chúng tôi, có làm giám định ADN hay không cũng chẳng quan hệ gì đến anh.”
Tạ Uyên không hổ là tổng tài làm mưa làm gió trong giới kinh doanh bao năm, không kiêu ngạo, không tự ti nói: “Mẹ Khương Vũ đã ủy thác hoàn toàn quyền giám hộ con bé cho tôi, vì vậy, tôi không thể để Tiểu Vũ đi cùng một người đàn ông xa lạ được.”
“Vừa nhắc đến Khương Mạn Y, Trình Dã lập tức trầm sắc mặt đôi con ngươi lạnh lẽo chiếu thẳng lên người Tạ Uyên, vừa ghen tị vừa, cuồng nộ nói: “Anh và Mạn Mạn có quan hệ thế nào.”
“Cái này chẳng liên quan gì đến anh.”
“Sao có thể không liên quan, cô ấy là mẹ của con gái tôi, chuyện của cô ấy đương nhiên quan hệ mật thiết với tôi.”
“Cô ấy không phải. Anh cũng không phải. Khương Vũ là con gái của tôi.”
“Hay lắm. Được lắm. Tổng giám đốc Duyệt Phương giữa đường giữa phố quang minh chính đại đoạt con gái nhà người khác. Đừng để tôi đăng tải công khai chuyện này bằng không fan hâm mộ của tôi sẽ dìm chết anh đấy.”
Nói xong, Trình Dã lấy điện thoại di động, chụp thẳng mặt Tạ Uyên.
Mắt thấy hai người đàn ông ngay ngoài đường muốn cãi vã, may mắn bên ngoài nhà hàng Hải Thành còn có tường vây kín và khu vực vườn hoa khóa rộng, lại thêm an ninh nghiêm ngặt cho nên đám truyền thông và paparazzi không vào được, nếu không tranh chấp lớn như thế, nếu để kẻ khác chụp lại, đêm nay chắc chắn
hai vị Tạ, Trình sẽ dắt tay nhau leo thẳng lên hot search.
Hai người này đều là người Khương Vũ vô cùng tôn kính, nhất là Tạ Uyên, ông đã giúp cô rất rất nhiều.
“Ba, tối nay con vẫn nên về khách sạn, ba đừng cãi nhau với chú Tạ nữa. Chú ấy thật sự đối xử rất tốt với con.”
Trình Dã nào có thể cứng rắn với con gái rượu nhà mình, đương nhiên cố gắng giữ bình tĩnh.
Mặc dù còn rất nhiều chuyện muốn nói với con gái, nhưng lúc này sắc trời đã tối, Trình Dã chỉ có thể nén cơn giận, rời đi trước.
Trước khi đi ông nắm chặt tay Khương Vũ, hết sức quyến luyến nói: “Bảo bối, tháng sau ba có buổi Concert ở Bắc Thành, sau khi buổi Concert kết thúc, ba sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đến khi đó, ba muốn đưa con và mẹ ra ngoài du lịch. Được không?”
“Dạ.”
Tạ Uyên đứng sau lưng hai người lạnh lùng nói: “Du lịch cái gì, thả tay con bé ra, trước tiên đi giám định để làm rõ huyết thống đã.”
“Tạ Tổng, tôi biết anh có quyền có thể, muốn
phong sát
(1) tôi, muốn dẫm tôi… là chuyện dễ như trở bàn tay, tôi chẳng có lời nào để nói cả. Nhưng mà Tiểu Vũ là con gái tôi là việc đã định, mặc kệ anh có làm gì, cũng không thể thay đổi được sự thật này.”
Khương Vũ tranh thủ thời gian giải thích: “Chú Tạ Uyên không phải loại người như vậy đâu, chú ấy nhất định sẽ không làm chuyện như thế.”
Sau khi tách khỏi đám người, Tạ Uyên trở về trong xe Bentley của mình, cảm xúc phẫn nộ vô cùng, đối diện với Lục Mãnh đang ngây người, lạnh lùng nói: “Phong sát một nghệ sĩ, cần dạng sacandal thế nào?”
Khóe miệng Lục Mãnh giật giật vài cái: “Anh ta đã làm gì???”
“Lừa gạt con gái nhà người khác thì sao?”
“Cái này…”
Buổi tối, Cừu Lệ gõ cửa phòng Khương Vũ.
Khương Vũ he hé cánh cửa, nhìn về phía Cừu lệ.
Anh mặc một chiếc áo thể thao màu trắng, bên dưới là quần đen rộng rãi.
Vừa tắm rửa xong, tóc anh có chút ẩm ướt.
“Phòng anh điều hòa bị hỏng, hơi nóng một chút, qua dùng ké điều hòa của em.”
Khương Vũ thầm cười cái cớ vụng về của anh, nhưng sắc mặt ông bạn trai nhà mình quả thực quá bình thản, như thể không nói dối chút nào, đáy mắt trong suốt, hiện lên mấy phần tinh nghịch: “Bạn gái à, thật sự nóng không chịu nổi.”
Khương Vũ bật cười, rốt cục cũng mở cửa, ngượng ngùng nhường đường cho anh vào phòng.
“Hôm nay bản cô nương rất vui, quyết định cho anh vào dùng nhờ điều hòa.”
Nhưng mà, sau khi anh đi vào, Khương Vũ lập tức hối hận, bởi vì cô phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Cô … không mặc áo lót.
Váy ngủ màu trắng bằng lụa mỏng hoàn toàn phác họa rõ ràng vẻ yểu điệu, nữ tính cũng cực kỳ thành thật phô bày vẻ mềm mại trước ngực.
Gò má Khương Vũ nóng lên như có lửa đốt, có chút bối rối, vội vã bò lên giường ôm đầu gối, làm một tư thế bảo hộ lộ liễu.
Ngay từ đầu Cừu Lệ chẳng phát hiện ra điều gì dị thường, thẳng đến khi nhìn bạn gái nhà mình mặt đỏ tía tai, hành động kỳ cục, lại lia mắt nhìn qua một bên móc treo quần áo mới vỡ lẽ.
Anh không nói gì, tựa vào quần áo, nhếch môi, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ ngượng ngùng xinh đẹp trên giường.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn. Không được nhìn.” Khương Vũ vô cùng bối rối, kéo chăn che người.
“Nhìn bạn gái nhà mình là phạm pháp à?” Cừu Lệ đi tới bên giường, khẽ nghiêng người, xích lại gần cô, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Trên người cô có mùi hương sữa tắm mùi chanh thanh mát, cả người co lại đầy phòng bị như một con mèo con nhút nhát…
Cừu Lệ đưa tay là tóc đen mượt của cô ra sau tai, để lộ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, thanh thuần. Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Cừu Lệ cứ như thế chăm chú nhìn cô lâu thật lâu, cơn khô nóng không chỉ dừng lại ở vành tai mà lan đến khắp người.
Có lẽ vì tâm sinh tính, cho nên ngũ quan của anh vô cùng có tính công kích, hấp dẫn.
Kiểu đẹp trai của anh là loại không cần trau chuốt, cũng không chút giấu diếm, không cần bất kỳ thứ phụ trợ nào giúp tôn lên, chính là đẹp trai chết người, vẻ đẹp đập thẳng vào mắt người khác, có chút phóng túng, có chút phong lưu, thêm phần ngang ngược, nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Bất luận người con gái nào chỉ cần vô tình nhìn thấy anh, dù trong thoáng chốc, đều không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn. Đó chính xác là vẻ đẹp họa thủy có thể nung chảy bất kỳ cái tim nào, khiến người ta cuồng si, khiến người ta chìm đắm.
Khương Vũ nín thở, cảm nhận được bờ môi mềm mại, lành lạnh chạm lên chóp mũi mình.
Lông mi của cô không kìm được thoáng run rẩy, cánh tay siết chặt lấy đầu gối.
Nhưng chỉ một giây sau, Cừu Lệ đã cầm lấy cổ tay cô, giật ra.
“Cản cái gì.”
“Cừu Lệ…”
Ánh mắt Cừu Lệ rũ xuống, hời hợt lướt qua: “Đêm nay, anh không định đi.”
“...”
Khương Vũ cuộn tròn thân thể, một cử động nhỏ cũng không dám, cũng không dám nói nửa lời.
“Không đi, được không?” Anh vẫn đang trưng cầu sự đồng ý của cô: “Tiểu Vũ…”
Khương Vũ nhìn thấy yết hầu anh khẽ lăn tăn, ánh mắt vội vã rời đi, thanh âm nhỏ run rẩy: “Vậy… anh… anh phải ngoan ngoãn đó.”
Câu nói này, rốt cục cũng khiến Cừu Lệ dời đi, anh xoay người tắt đèn.
Gian phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Khương Vũ chẳng nhìn thấy xung quanh, cũng không nghe được gì cả, mọi sự chú ý của cô đều dán lên hơi thở hỗn loạn của chàng thiếu niên bên cạnh và tiếng tim đập loạn nhịp của mình.
Cô cuộn người trong chăn, cố gắng chấn tĩnh, đưa lưng về phía anh.
Thiếu niên nhẹ nhàng nằm xuống, thân thể ấm áp dán lấy lưng cô.
“Tiểu Vũ, hôm nay không phải em rất vui vẻ sao?”
Khương Vũ nhắm hai mắt, nghe thấy tiếng trò chuyện của anh, lại mở mắt ra, nhìn vào khoảng không tối đen như mực nói: “Đúng thế, không ngờ có thể thuận lợi nhận ba như vậy, em thực sự vui lắm. Ba còn nói sẽ theo đuổi mẹ thêm lần nữa, kết hôn cùng mẹ, cả gia đình em sẽ lại được đoàn tụ với nhau… tất thảy tựa như một giấc mộng đẹp.”
“Vậy à?”
“Ừm, khi còn bé có vô số lần em nằm mơ, mơ thấy mình tham gia lễ cưới của ba mẹ, không nghĩ rằng giấc mơ thuở nhỏ có thể trở thành sự thực.”
“Nếu, anh chỉ nói là nếu, nếu như Trình Dã không phải ba của em, hết thảy chỉ là hiểu lầm, như thế em sẽ buồn lắm, đúng không?”
“Sao có thể!!” Khương Vũ xoay người, nhìn hình dáng thiếu niên trong bóng tối mơ hồ, kiện định nói: “Ba nhất định là ba em!! Tên, thời gian… tất thảy đều khớp mà.”
“Vậy em vì sao không hỏi thử mẹ, vì lý do gì thời điểm mang thai em, bà lại bất ngờ bỏ đi.”
“Em… em còn chưa kịp hỏi, nhưng em chắc chắn sẽ làm rõ.”
Khương Vũ cố chấp nói: “Trình Dã chính là ba em, em đã nhận định thì cho dù xảy ra việc gì đều sẽ không thay đổi.”
Cừu Lệ nghe giọng điệu trẻ con của cô, thoáng đau lòng.
Anh hiểu rất rõ tâm tình của Khương Vũ, bởi vì đồng cảm, khát vọng mong muốn có ba luôn nhen nhóm trong tim, tựa như vô số lần trong đêm khuya tĩnh lặng Cừu Lệ thì thầm gọi tên mẹ.
“Nào. Lại đây.”
Cừu Lệ đưa cánh tay đặt ngang gối của cô. Khương Vũ dọ dự một lúc, rốt cuộc vẫn gối lên, cuộn tròn người tiến vào lồng ngực ấm áp, vững chãi của anh.
Ôm cô gái nhỏ bé, mềm mại trong lòng, Cừu Lệ cuối cùng vẫn không đành lòng hỏi tiếp.
“Cừu Lệ, hiện tại em chẳng sợ gì cả.” Khương Vũ tựa lên bờ vai anh, ôn nhu nói: “Em có ba, còn có một người bạn trai đáng tin cậy như thế này, thực sự không cảm thấy có gì đáng sợ nữa. Không ai có thể khi dễ em được.”
Cừu Lệ dùng sức ôm chặt cô,
“Ngủ đi.”
…
Phong sát là việc một cơ quan tổ chức hay một cá nhân nào đó dùng quyền lực của mình để phong bế nghệ sĩ, không cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, ngăn chặn tài nguyên đến với nghệ sĩ. Có rất nhiều mức độ phong sát khác nhau, tùy theo bên mà nghệ sĩ "đắc tội" có quyền lực đến đâu.Truyện convert hay :
Vĩnh Hằng Thánh Vương