Khi Khương Vũ nghe điện thoại của Cừu Lệ, đang đi công viên giải trí cùng ba mẹ.
Bởi vì chuyện mà Khương Vũ khát vọng nhất lúc còn nhỏ, chính là nhìn bạn nhỏ khác được ba mẹ dẫn đi công viên giải trí, cô chỉ có thể âm thầm hâm mộ mà thôi.
Lần này Trình Dã kiên trì muốn đi công viên trò chơi với hai mẹ con, cũng vì muốn bù đắp tiếc nuối khi còn bé của cô.
Bất kể là có quan hệ máu mủ hay không, dù sao Trình Dã cũng đã xem Khương Vũ là con gái ruột.
Khương Vũ để Trình Dã và Khương Mạn Y ngồi vòng xoay, đặc biệt để lại không gian đơn độc cho hai người, bồi dưỡng tình cảm.
Âm nhạc ở công viên trò chơi rất lớn, Khương Vũ tìm một góc khá là yên tĩnh, nhận điện thoại của Cừu Lệ.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Cừu Lệ có chút kỳ lạ, khàn khàn lại rất bất lực.
Khương Vũ vội vàng hỏi: "Anh bị bệnh sao, hay là đang uống rượu?"
"Không." Anh khụ khụ một hồi: "Không uống rượu, đang ăn bánh ngọt, sặc... sặc một cái."
Nghe có vẻ là thật sự bị sặc, ho mấy tiếng, cổ họng khàn rồi.
"Ngốc nghếch, ăn đồ như là hổ đói, sao có thể không bị sặc được chứ." Khương Vũ cười nói với anh: "Ăn từ từ thôi, em cũng không ở đó, không ai giành với anh cả."
"Ừ, em đang ở đâu..."
"Em đang ở công viên giải trí với ba mẹ, bọn họ đang ngồi vòng xoay lãng mạn rồi."
"Vui không?"
"Vô cùng vui vẻ."
Khương Vũ cúi đầu, ép khóe miệng đang giương lên, giọng nói đều là ngọt ngào: "Vô cùng vui vẻ lần này đi Hải Thành tìm được ba ba, ông ấy đối tốt với em vô cùng, đối với mẹ cũng tốt nữa."
"Vậy anh yên tâm rồi."
Khương Vũ nghe câu nói này của anh không đúng: "Cái gì mà yên tâm rồi."
"Anh thích nhìn em hạnh phúc."
Cô nhíu mày: "Cừu Lệ, không sao chứ?"
"Anh cũng rất vui, hôm nay anh đi tìm mẹ rồi."
"Ồ, chuyện lớn như vậy, bây giờ mới nói cho em." Khương Vũ vội vàng hỏi: "Sao rồi, bà ấy nhận anh chứ? Có thích anh không? Mau nói với em."
"Nhận rồi, thích, bà ấy nói tự hào vì anh, còn bảo anh dọn qua sống cùng bà ấy."
"A a a a a! Quá tốt rồi!" Khương Vũ nhịn không được nhảy lên, hưng phấn nói: "Này quá tốt rồi, sau này Tiểu Lệ nhà chúng ta là đứa bé có mẹ rồi."
"Ừ, anh có mẹ rồi." Giọng nói của anh mang theo tia chua xót nặng nề: "Hôm nay anh cũng rất vui vẻ."
"Vì thế anh mua bánh ngọt tự ăn rồi." Khương Vũ mím môi, lẩm bẩm: "Chó nhỏ thèm ăn."
Cừu Lệ dùng tay áo lau vết nước mắt lung tung trên mặt, lau đi vết bơ, khóe miệng cong lên: "Chỉ là có chút nhớ em."
"Vậy em đến tìm anh nha."
"Không cần, anh chỉ là muốn nói..."
Cho dù anh lau thế nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, ngực áo đã ướt một mảnh lớn, áo sơ mi trắng dính sát vào người.
Anh dùng hết sức, đè nén tiếng nói run rẩy: "Muốn nói là...."
Che kín điện thoại, Cừu Lệ cắn mu bàn tay, cắn thật chặt, thân hình hơi run rẩy, cố gắng để tâm tình ổn định lại.
Nhưng không làm được.
Từ sau năm tuổi, cậu chưa từng khóc, nhưng một khắc này, giống như là trút hết toàn bộ những bi thương dồn nén nhiều năm như vậy đi....
"Anh muốn nói cái gì?" Khương Vũ cười hỏi anh: "Muốn tỏ tình với em hả."
"Anh muốn nói... Cảm ơn."
Cảm ơn em đã cứu tôi ra khỏi nước sôi lửa bỏng, cảm ơn em đã kéo tôi lại....
Cảm ơn em đã để cho tôi nhìn thấy ánh sáng của thế giới này.
"Vô duyên vô cớ, nói cảm ơn cái gì chứ!"
"Hôm nay anh rất vui vẻ, cho nên có cảm xúc."
"Được rồi, có điều giống như lúc trước anh nói, cảm ơn ai không biết nói, phải có hành động thực tế mới được."
"A? Em muốn hành động thực tế gì."
"Vậy thì em nói ra yêu cầu nhé." Khương Vũ nhìn vòng xoay khổng lồ màu sắc rực rỡ trước mặt, nói: "Muốn bạn trai cùng em ngồi vòng xoay ban đêm một lần, nghe nói lúc giữa đêm, có thể nhìn thấy thời khắc ánh đèn lấp lánh của thành phố, trên mạng nói, đó chính là khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời."
"Được, đồng ý với em."
"Ba mẹ xuống rồi, em tắt máy nhé."
"Ừ."
....
Khương Vũ ngắt điện thoại, sau đó tự sướng với vòng xoay, bắt đầu sửa ảnh.
Cừu Lệ một mình đi đến bên sông, đứng trên con đê cao cao, cuồng phong gào thét.
Đã nên sớm rời đi, trễ nãi lâu như vậy, sống dưới những lời nói dối và những bong bóng cầu vòng tự mình dệt ra cho chính mình, sống thành một kẻ ngu si.
Nực cười.
Ngay lúc anh bước chân trái ra, nhắm mắt lại, chuẩn bị nhảy xuống, điện thoại lại đột nhiên vang lên "tinh" một cái.
Tay cậu run rẩy, mở màn hình ra....
Khương Vũ gửi đến một bức ảnh tự sướng.
Cô ở trong bức ảnh, mặc một bộ áo thun in hình hoạt hình đơn giản, tóc dài thả ngang vai, vòng xoay sau lưng ánh đèn ánh đèn sáng rực, chiếu lên khuôn mặt hồng hồng của cô, vô cùng đáng yêu, đôi mắt long lanh cong cong mỉm cười, đầu ngon tay bắn tim cho cậu ---
"A Lệ, em mãi mãi thích anh."
Bức ảnh này, kéo cậu ra khỏi tâm tình vốn đang vô cảm, không sợ sệt, lập tức, cậu cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, hoảng sợ khi rời xa cô...
Mãi mãi, mãi mãi là bao xa?
Cậu lảo đảo lùi lại mấy bước, ngã trên mặt đất.
Vầng trăng non trên bầu trời kia, cong giống như lúc mới gặp cô, như khóe mắt cười cong cong của cô.
Cô là ánh trăng duy nhất mà cậu thấy được trong đời này, sao có thể từ đây cam lòng nhắm mắt chứ.
....
Ra khỏi công viên giải trí, khi cả nhà ba người đến trung tâm thương mại ăn bữa tối, Trình Dã thấy tầng năm có trò chơi trốn thoát khỏi mật thất rất nổi tiếng, nhất định kéo mẹ con hai người cùng chơi.
Khương Mạn Y biết, Trình Dã là một người vô cùng thích mạo hiểm, lúc hai mươi tuổi thậm chí còn một mình đi qua khu không người ở Tây Tạng.
Những năm này, chỉ cần không có lịch trình, ông sẽ ra nước ngoài nhảy dù, nhảy bungee, leo vách núi, vận động cực hạn, thường thường lên hotsearch.
Khương Mạn Y nói là ông chán mạng còn dài, nên muốn đốt đi đấy.
Trình Dã chỉ cười cười.
Trốn thoát khỏi mật thất mang tính kinh dị không tính là vận động cực hạn, chí ít cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, Khương Mạn Y thấy ông có hứng thú như vậy, cho dù trong lòng sợ hãi, vẫn đáp ứng chơi cùng ông.
Khương Vũ nhìn ra rồi, mẹ cô thật sự thương ba, từ khi bọn họ ở chung có thể cảm giác rất rõ ràng, cho dù ông đưa ra yêu cầu gì, Khương Mạn Y miệng thì nói không cần không cần, thân thể lại rất thành thật, liền đi theo.
Ví dụ như vừa nãy ở công viên trò chơi, chơi trò nhảy lầu, Khương Vũ đánh chết cũng không chơi, Trình Dã lại muốn chơi, còn muốn tìm người chơi cùng, Khương Mạn Y bị dọa đến mặt trắng bệch, còn liều mình theo quân, nhảy xong xuống, trực tiếp nôn đến hoài nghi nhân sinh.
Lại ví dụ như Trình Dã mua cho bà một xâu thịt dê, Khương Mạn Y không thích mùi thịt dê, lúc trước chưa từng ăn, nhưng vừa nãy cũng không từ chối.
Cho nên Khương Mạn Y vẫn luôn từ chối lời cầu hôn của Trình Dã, căn bản không phải là không yêu ông, bà rõ ràng yêu ông đến chết, thật sự là liều chết mà cưng chiều.
Khương Vũ cũng chưa được hưởng loại đãi ngộ như này.
Sau khi quan sát được điểm này, cô mới quyết định giúp đỡ Trình Dã theo đuổi mẹ.
Khương Vũ hy vọng mẹ có thể nhận được tình yêu, cho dù phần tình yêu này nhìn có vẻ rất xa xôi, cho dù thân phận của bọn họ cách một trời một vực, nhưng thế thì lại làm sao chứ.
Khương Mạn Y chưa từng học đại học, nhưng bà dạy được một người con gái có thể đỗ được đại học Bắc Thành, người con gái này tương lai còn có thể giành được giải thưởng queen múa ba lê quang vinh nhất.
Vì thế, bà không cần thiết có bất kỳ chỗ nào cảm thấy tự ti.
Ba người mở một phó bản bệnh viện khủng bố, nghe nói trong này còn có tình tiết kích thích là bị truy đuổi và đuổi theo ngược lại nữa.
Khương Vũ không thấy có gì, cô là người đã chết một lần rồi, chết rồi cũng không nhìn thấy quỷ, còn có thể để cho mấy con quỷ sống ở trong mật thất dọa sao?
Lá gan của Khương Mạn Y thật sự rất nhỏ, toàn bộ quá trình đều đi theo sau Khương Vũ, run rẩy nắm lấy vạt áo của cô.
"Con
gái! Tiểu Vũ con ở đâu!"
"Con đi theo mẹ! Tuyệt đối đừng đi lung tung!"
"Tiểu Vũ, a! Chạy mau Tiểu Vũ!"
....
Ba người họ ở hành lang u tối dường như duỗi năm ngón tay đều không nhìn rõ bị mấy con "tang thi" đuổi theo một đoạn dài, ép vào một cầu thang.
Khương Vũ cho rằng có Khương Mạn Y đã đủ cho bầu không khí của tổ 3 người bọn họ, không nghĩ đến người ba thần tượng thích trò chơi vận động cực hạn, cũng là thành phần như vậy, cả quá trình thét gào "ôi trời" không ngừng ---
"Ai đang sờ tôi! Ai đang sờ ông đây! Cút ngay a a!"
"Con gái! Con đi theo ba ba! Không không, con vẫn là đi trước ba đi!"
"A! Sao tôi lại thành cuối cùng rồi! Không! Tôi không đi cuối cùng đâu!"
Khương Vũ nói: "Vậy ba đi đầu đi, con đi cuối cùng."
"Đi đầu tiên? Ba không đi đầu tiên! Ba từ chối! Ba chết cũng không đi đầu."
Khương Vũ không nói gì dừng bước lại: "Vậy lão gia ngài nói thẳng, ngài muốn đi giữa đi."
"Có, có thể sao?"
"Ba hỏi mẹ con xem có thể không."
Khương Mạn Y ở giữa sợ hãi run rẩy nói: "Dã ca, anh có được không vậy! Tự anh muốn đến chơi, anh lại sợ như vậy."
"Ô, anh sai rồi."
"Tự mình đi phía sau."
Trình Dã ngoan ngoãn đi phía sau cùng, nắm chặt vào góc váy bà.
Khương Mạn Y không ngừng duỗi tay đánh ông: "Anh sờ vào đâu vậy!"
"Xin, xin lỗi."
Ba người men theo cầu thang gỗ cũ kỹ uốn lượn kêu kèn kẹt mà xuống, bất giác, Trình Dã đã ở phía sau Khương Vũ, run lẩy bẩy nắm lấy cô.
Khương Mạn Y vẫn là mềm lòng, bảo vệ ông ở giữa.
Khương Vũ thật sự có chút cạn lời.
Mới bắt đầu cô cảm thấy Trình Dã và Khương Mạn Y là một đôi trời sinh, Trình Dã có thể chăm sóc mẹ cả đời còn lại, nhưng bây giờ xem ra...
Ai chăm sóc ai chứ!
Mẹ như này còn không phải là phải nuôi thêm một người con trai nữa à!
Khương Vũ quay đầu, bất mãn nói với Trình Dã: "Ba, ba bị sao thế! Ba phải bảo vệ mẹ chứ! Sao ba có thể để bà ấy đi đằng sau, nhỡ đâu bà ấy bị quỷ bắt thì sao!"
Trình Dã bị con gái giáo huấn, vội vàng kéo Khương Mạn Y về phía trước mình: "Mạn Mạn, em đừng sợ, anh bảo vệ em."
"Em không sợ."
"Con gái, con cũng đừng sợ, có ba ở đây rồi! Quỷ nào cũng không dám đến!"
Lời còn chưa dứt, cuối thang lầu xuất hiện mấy tang thi lảo đảo đang nhào về phía bọn họ.
"Oa! Chạy mau!"
Trình Dã một tay nắm lấy Khương Vũ, một tay khác nắm Khương Mạn Y, kéo bọn họ chạy điên cuồng, trốn khỏi sự truy kích của tang thi.
Trước mặt có một căn phòng mở cửa, sau khi Trình Dã xông vào, "Ầm" một cái đóng cửa lại, dựa vào cửa thở hổn hển...
Lúc này, đèn trong phòng sáng lên.
Trình Dã một tay kéo Khương Mạn Y, một tay khác... kéo người không phải là Khương Vũ, mà là một nhân viên làm việc "tang thi".
Khăn đội đầu của nhân viên làm việc đều rơi mất rồi.
Nhân viên này có lẽ cũng khá cạn lời, còn chưa từng gặp phải tình tiết mất khống chế và một người ba không đáng tin cậy như này bao giờ, anh ta ngại ngùng nói câu "ngại quá", sau đó đeo khăn trùm đầu, rời khỏi phòng.
"Ý! Cậu sao lại? Con gái tôi đâu! Cậu mau trả con gái tôi lại đây!"
Khương Mạn Y phì cười, nói: "Được rồi, con gái anh không có chuyện gì đâu, con nhóc đó gan lớn lắm, chắc lát nữa có thể tự trốn ra ngoài thôi."
"Được thôi." Trình Dã sờ sờ mũi, ngại ngùng nhìn bà một cái: "Anh biểu hiện quá tồi đi, vừa nãy Tiểu Vũ cũng không nhìn nổi, còn nói anh nữa."
Khương Mạn Y quan sát căn phòng, tìm manh mối, hờ hững nói: "Anh vẫn luôn như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai."
"Anh vẫn luôn như vậy..."
Trình Dã nhớ lại lúc còn yêu nhau khi còn trẻ, hình như ông đưa rất nhiều ý kiến, dẫn Khương Mạn Y đi "trải nghiệm" thế giới, có một số thời điểm đặc thù... yêu cầu càng nhiều.
Ông hình như chưa từng hỏi bà, có nguyện ý hay không, có thích hay không....
"Rock and roll, không phải đều rất có cá tính hay sao." Khương Mạn Y thấy ông im lặng, cười đẩy đẩy ông: "Không có ý tưởng sao có thể sáng tác chứ, đúng không."
"Mạn Mạn, bên cạnh anh em có thấy vui vẻ không?"
"Rất vui vẻ."
"Ý của anh là, em có uất ức không?'
Trình Dã đuổi theo bà, không ngừng hỏi: "Có một số lúc, anh muốn em cái nọ cái kia... Em không muốn có thể nói thẳng."
"Nguyện ý nha."
"Thật sao?"
"Hỏi mấy cái này làm gì, mau tìm manh mối đi, không muốn ra ngoài sớm sao."
"Không muốn." Trình Dã hiển nhiên là thành viên tạo bầu không khí, ông càng nguyện ý trải nghiệm khoảnh khắc lãng mạn riêng biệt này.
"Mạn Mạn, em có thể từ chối anh, não anh là một sợi dây đàn, có lúc không tỉ mỉ như vậy, không để ý đến tâm tình của em, nhưng này cũng không phải là không yêu em."
"Anh nói cái này làm gì, già rồi lại còn."
"Cái gì mà già rồi chứ, em nha đầu này, tâm thái không đúng nha, bây giờ anh cảm giác, chúng ta tiếp tục yêu đương nồng nhiệt như hai mươi năm trước, hai mươi mấy tuổi đầu, còn có rất nhiều thanh xuân có thể dạo chơi."
Khương Mạn Y nhìn ông, cười.
Bà chính là yêu thích sức sống và sự phấn chấn của người đàn ông này, làm cho bà cảm thấy trong cuộc sống âm u tăm tối của mình, một lần nữa có được ánh sáng.
"Dã ca, anh rất rất rất tốt, là em không tốt."
Có thể ở bên cạnh ông cho dù một ngày, một phút, một giây, đối với bà mà nói, đều là sự ban tặng phong phú của vận mệnh.
Cho nên, bà bao dung tất cả những tích cách trẻ con của ông, yêu ông tùy hứng, bởi vì là bà chọn người đàn ông này.
Trình Dã nâng mặt bà, ấn bà vào tường, thấp giọng nói bên tai bà: "Nếu như em nhất định muốn nghĩ như vậy, vậy anh chỉ có thể ở trong chuyện nào đó, cho em biết em tốt đến mức nào..."
Đàn ông hát nhạc rock điên cuồng thế nào, Khương Mạn Y đã sớm biết, nhưng bà không ngờ đến, nhiều năm như vậy, Trình Dã lại không chút thay đổi.
"Cái kia... Ngại quá hai vị, làm phiền một chút."
Nhân viên nằm trên giường giả làm tang thi ngồi dậy, giơ giơ tay: "Hai vị còn tiếp tục với tình tiết này sao? Nhưng mà ... Tôi phải ngồi dậy để dọa hai người rồi."
".............."
Truyện convert hay :
Thiên Tài Thần Y Hỗn Đô Thị