Mộng Trong Mộng

Chương 90


trước sau

Giữa mày Cừu Lệ tựa như cũng mang theo mấy phần men say, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy một cô gái ở bên cạnh cửa sổ sát đất của quán bar Thanh, cho rằng mình sinh ra ảo giác.

Anh nghiêng đầu, lắc lắc đầu, lại nhìn.

Cô gái một chống gò má, mềm oặt nằm nhoài lên bàn.

Cô mặc váy phong cách châu Âu cổ điển rất có khí chất, trong quán bar Thanh phút chốc lại có ánh đèn chiếu lên, ánh lên gò má ửng hồng của cô, nhìn vừa chán nản vừa gợi cảm, con ngươi trong suốt long lanh như mang theo ánh nước dịu dàng.

Cô cũng nhận ra Cừu Lệ hồi lâu, lập tức cau mày thanh tú lại, mang theo mấy phần tủi thân, nhìn anh.

Hai người cách cửa sổ sát đất, nhìn nhau chăm chú hồi lâu.

Đối với Cừu Lệ, Khương Vũ thật sự thay đổi rất nhiều.

Sau khi học đại học có mấy tháng ngắn ngủi, cô phảng phất như rũ bỏ bộ lông xám của con vịt xấu xí, đã biến thành chú thiên nga trắng vươn cổ giương cánh chân chính.

Cô quá đẹp, đẹp đến làm cho anh phảng phất cho rằng đây là trong mộng.

Tự ti mặc cảm, không dám nhận nhau.

Cừu Lệ trong mắt Khương Vũ, cũng thay đổi rất nhiều.

Anh của quá khứ không bao giờ giao lưu với người khác, bên người lại tụ tập năm ba người bạn tốt, một đám nam sinh nói cười, khóe miệng anh cũng mang theo ý cười, hoàn toàn không còn bộ dáng độc lai độc vãng quái gở như quá khứ.

Khương Vũ dụi dụi mắt, trong lúc hoảng hốt còn tưởng mình nhìn nhầm.

Anh cắt mái tóc húi cua, nhìn đường nét, khí chất càng thêm lạnh nhạt cứng rắn, mặc áo thun màu đen và quần dài, da dẻ căng mịn ở cánh tay hiện lên màu vàng nhạt, bên trên còn mơ hồ có thể thấy được vết sẹo của quá khứ để lại.

Hai người cách kính, phảng phất như bị ngăn cách bởi hai giấc mộng khác nhau.

Cừu Lệ dời tầm mắt đi, bước chân lộn xộn, xoay người hoảng hốt rời đi.

Trong đoạn tình cảm này, anh là người chạy trốn, khi gặp lại hoàn toàn thay đổi, làm sao còn mặt mũi nhìn nhau.

Đi hơn mười mét, lại quay đầu lại, thiếu nữ phảng phất thật sự chỉ xem anh như là một giấc mộng, cô nằm nhoài bên cửa sổ trên quầy bar, ngủ thiếp đi như là chợp mắt vậy.

"...."

Cừu Lệ cuối cùng vẫn không có cách nào để cô lại một mình nơi này, anh sải bước quay lại quán bar, đi đến bên người Khương Vũ.

Trên bàn có mấy ly cốc-tai rỗng, cô gái nửa mê nửa tình nằm sấp, ngơ ngác nhìn hộp thủy tinh âm nhạc trong tay, xuất thần.

Hộp âm nhạc tí tách vang lên giai điệu Hồ thiên nga lanh lảnh, thiếu nữ ba lê thủy tinh xoay tròn tròn, từng vòng lại từng vòng, kéo cô vào nơi sâu nhất của mộng cảnh.

Tay Cừu Lệ rơi trên vai cô, nhẹ như lông chim, nhưng thân hình mẫn cảm của Khương Vũ hơi co lại, phòng bị quay đầu nhìn anh một cái.

Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc đã nhớ nhung vô số lần trong đầu, làm cho cô có chút không dám tin, nhìn vào anh xác nhận lần nữa: "A Lệ?"

"Ừ."

Cừu Lệ nhìn thấy trên bàn còn có hộp thuốc lá, da đầu có chút đau: "Học được từ lúc nào?"

Khóe miệng Khương Vũ miễn cưỡng giương lên, thuần thục lấy một điếu thuốc lá dành cho nữ vị chanh từ trong hộp ra, bỏ vào miệng, sau đó dùng một chiếc bật lửa chạm khắc tinh xảo đáng yêu, châm lửa.

"Anh đoán đi?"

"Khương Vũ!"

Cô ngoảnh mặt làm ngơ với phẫn nộ đột ngột của anh, hút một ngụm, đưa điếu thuốc nhỏ dài dính son môi đến bên miệng Cừu Lệ.

"Mùi vị không tồi, anh thử xem."

Cừu Lệ tuy rằng cảm thấy rất hoang đường, nhưng vẫn không nhịn được mê hoặc, đầu lưỡi liếm son môi trên đầu điếu thuốc.

Mùi vị... Đúng là không tồi.

Hút vào có mùi thanh mát của chanh, cũng may nicotin không nhiều.

Vô số lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại nhau trong đầu, nhưng là tuyệt đối không ngờ rằng sẽ là tình huống như bây giờ.

Khương Vũ tựa như say không nhẹ, lấy thuốc từ trong miệng anh ra, đặt lên bên môi đỏ bừng của mình.

Cừu Lệ rất không khách khí kéo điếu thuốc ra, trực tiếp dùng tay dập tắt.

"Xì" một tiếng, anh tựa như không đau không ngứa.

"Khương Vũ, em đang làm gì biết không?"

Khương Vũ nhả ra ngụm khói cuối cùng, phả vào mặt thiếu niên, sau đó vỗ vỗ gò má anh, khánh khách nở nụ cười: "Học anh nha, ngốc nghếch."

Cừu Lệ cầm hộp thuốc lá trên bàn, vò thành một nắm, sắc mặt trầm thấp siết chặt cô gái rời đi.

"Này, rượu của em còn chưa uống xong đâu, một ly rất đắt đấy."

Khương Vũ giãy giụa còn muốn quay lại lấy rượu, Cừu Lệ cầm ly rượu tam giác lên, uống hết chất lỏng còn dư lại non nửa chén, đặt mạnh xuống bàn, sau đó léo cô gái ra khỏi quán bar.

Gió thu lành lạnh thổi trên mặt, gò má hai người đều rất đỏ.

Con ngươi đen lánh của Cừu Lệ mang theo tức giận ngày càng nồng đậm, tức giận này lại không thể trút lên cô, chỉ có thể ổn định tâm tình của mình, khắc chế nói: "Một mình đến quán bar uống thành thế này, gặp người xấu thì làm thế nào?"

"Em đã gặp người xấu nhất rồi, đó chính là A Lệ."

".............."

Cừu Lệ đỡ vòng eo tinh tế mảnh khảnh của cô, đỡ cô đi về phía cuối hẻm nhỏ: "Đưa em về khách sạn."

"Rốt cuộc anh có phải là A Lệ không?" Khương Vũ dừng bước chân, nâng mặt anh, tỉ mỉ mà hình dung: "Anh không phải, tôi không đi với anh."

Cừu Lệ nhìn con mắt mông lung ánh nước của cô gái, hỏi: "Bây giờ nhận ra rồi chứ?"

"Không, anh có ba cái đầu xoay xoay, tôi không nhìn rõ cái nào cả."

"............"

Khương Vũ nhìn anh chằm chằm tỉ mỉ quan sát anh một phút, dùng ánh mắt miêu tả lại ngũ quan mặt mày của anh, Cừu Lệ rất nhẫn nại, để cô từ từ nhìn ----

"Nhận ra chưa?"

"A... Chưa."

"Bạn trai cũng không nhớ rồi?"

"Quá lâu không gặp, sắp quên mất trông như nào rồi."

Anh tức giận hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Vậy chỉ có thể nếm thử thôi."

Khương Vũ nói xong, nhón chân lên, ngậm lấy môi dưới của anh, nhẹ nhàng mút một hồi.

Cừu Lệ không nghĩ đến cô lại trực tiếp dùng chiêu này!

Trong nháy mắt, ngũ giác phóng đại, cảm giác tê dại theo thuận theo tế bào lan ra khắp người, sau đó xông lên cột sống, bao phủ lên đoạn cuối dây thần kinh của anh.

Đầu lưỡi mềm mại của cô gái non nớt liềm anh, vừa mút vừa cắn.

Mắt anh hơi híp lại, khẽ hé miệng, nghênh đón cô.

Hô hấp có mùi rượu và mùi chanh nhàn nhạt.

Cô hôn đến vành tai anh đỏ lên, ngoại trừ xâm chiếm và nắm giữ, trong đầu không còn suy nghĩ nào khác.

Trật tự nội tâm giữ lâu như vậy, nháy mắt lập tức rối như tơ vò.

Khi anh giữ chặt sau gáy cô, sắp đoạt lại quyền chủ động, cô gái lại dời đi.

Anh lại muốn tới gần, cô lại càng ngửa ra sau, không cho anh hôn.

Cừu Lệ còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi, cuốn lấy tư vị của cô, giữ sau gáy cô, còn muốn đòi nữa, Khương Vũ lập tức lùi về phía sau một bước, kiên định tỏ rõ ý muốn không muốn tiếp tục nữa.

Cừu Lệ không miễn cưỡng, nhẫn nại hỏi: "Nếm ra chưa?"

"Ừ, là mùi vị của A Lệ."

"Vậy đi thôi."

"Đi nơi nào?"

"Đưa em về khách sạn, buổi tối một mình không cần đi lung tung ra ngoài." Anh nói, dắt tay cô.

Khương Vũ cố chấp ở tại chỗ không chịu đi, cười híp mắt nhìn anh: "Vừa gặp đã muốn dẫn em đi khách sạn, bạn trai cũ rắp tâm gì vậy."

"............"

"Rốt cuộc có về hay không."

"Không, anh người con trai này, xấu xa vô cùng."

"Nếu ông đây thật sự xấu xa với em, em đã sớm...." Anh nhịn lại.

"Chính là rất xấu."

Khương Vũ chỉ chỉ vào trái tim mình nói: "Đâm một nhát dao vào nơi này của em, hại em vẫn luôn chảy máu, vẫn luôn đau, vẫn luôn vẫn luôn đau."

Khương Vũ không phải là tính cách thẳng thắn càn rỡ như bạn học Tiểu Đàn, bởi vì hoàn cảnh lớn lên từ nhỏ, thật ra cô khá là hướng nội, có chút giống Tạ Uyên.

Rất nhiều lúc, cô sẽ không bày tỏ tình yêu hay là bi thương ra ngoài, bởi vậy, cô rất ít khi nói với Cừu Lệ cái gì mà yêu hay thích cả.

Thà rằng nhẫn nhịn, bởi vì cảm thấy, tình yêu có thể nói ra ngoài, hình như đều không trân quý như vậy nữa.

Cô dùng một cái vỏ dày bịch, giấu mình lại.

Hai tháng này, căn bản không có bạn học nhìn ra cô thất tình, bao gồm cả mẹ và hai người ba của cô, đều cho rằng trạng thái của cô rất tốt.

Cô thậm chí đến cả khóc, cũng chỉ là một mình nửa đêm trong phòng tập múa cắn ống tay áo khóc, không thành tiếng....

Có phải là bởi vì cô cái gì cũng không nói, anh mới có thể rời đi thoải mái như vậy, nhẫn tâm như vậy.

Cừu Lệ lặng lẽ nhìn cô, hô hấp có chút bất ổn.

"Anh không nói gì sao."

"Ừ."

Người mắc nợ, không lời để nói.

Khương Vũ hít sâu, cũng không truy hỏi cái gì nữa, càng không thể mở lời bảo anh quay về.

Thành phố đó có những ký ức đen tối nhất của anh, có lẽ như cô Lăng Toàn đã nói, thời thiếu niên, cho rằng tình yêu có thể cứu cả thế giới.

Mà trên thực tế, một khắc khi thế giới sụp đổ, chân ái thật sự rất yếu ớt.

Khương Vũ ngơ ngác mà đi theo phía sau anh, dưới ánh trăng, cô dẫm lên bóng của anh, đi rất chậm, rất chậm.

Phảng phất như dùng cả đời dài đằng đẵng này, đi cùng anh hết một con đường.

Cừu Lệ mấy lần dừng lại đợi cô, cuối cùng nắm tay cô, kéo cô đi về phía trước.

Cô rút ra, anh lại nắm lại, kéo cô bước nhanh hơn.

Cô gái vừa đi... Vừa thấp giọng khóc nức nở.

Cảm giác đau như đâm tim khắc cốt lâu ngày không gặp kia, từ từ bao trùm lên trái tim Cừu Lệ.

"Đừng khóc." Anh dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của cô, có chút lúng túng, tựa như khẩn cầu an ủi: "Tiểu Vũ... Đừng khóc có được không?"

Khương Vũ quyến luyến không rời mà ôm eo anh, vùi mặt vào ngực anh: "Vậy anh không đi."

"Anh không đi."

"Thật sao?"

"Em ôm anh, anh cũng không đi được nha." Anh dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào."

Khương Vũ cọ cọ giọt nước mắt vào lòng anh, nắm ngón tay út của anh: "Em sẽ rất ngoan."

***

Nửa tiếng sau, Cừu Lệ đưa cô đến khách sạn.

Nơi này là khách sạn tốt nhất của Hải Thành, căn phòng mà cô ở cũng là căn phòng ở tầng cao nhất, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất 270 độ, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của Hải Thành.

Bọn họ cùng nằm trên giường ngắm cảnh đêm bên cửa sổ.

Cảnh đêm đẹp như vậy, chiếu trong con ngươi xinh đẹp như vậy của cô, đó là phong cảnh đẹp nhất thế gian.

Cừu Lệ nhìn gò má ửng hồng của cô, không khỏi rơi vào mê hoặc.

Cô không còn là cô bé đáng thương vì mấy ngàn tiền học mà phát sầu trước kia nữa rồi.

Cô có người nhà yêu thương, có hai người ba ba hận không thể dâng toàn bộ thế giới cho cô, còn có giáo viên tốt nhất và những người bạn thân thiết.

Khoảng cách giữa hai bọn họ, không chỉ là cách núi cách biển nữa rồi.

Anh không muốn trở thành vết nhơ thậm chí là điểm bạo lực trong cuộc sống hạnh phúc của cô.

Có thể đợi, đợi cô có thể quên đi anh, anh sẽ rời xa thế giới vốn không hoan nghênh mình này, hoàn toàn kết thúc bi kịch hoang đường này.

Chết xa một chút.

.....

Khương Vũ lảo đảo nằm trên giường trắng lớn mềm mại, nheo mắt nhắm mắt ở, nhìn người đàn ông bên cửa sổ.

"A Lệ, anh có người thích rồi sao?"

"Không có."

"Có người thích anh sao?"

"Có."

"Cô ấy thế nào?"

Cừu Lệ quay đầu nhìn cô gái trên giường, gò má cô ửng hồng, ngực vì hô hấp, phập phồng.

Anh nhanh chóng dời mắt đi.

"Chẳng ra sao."

Một người không quá quan trọng mà thôi, anh thậm chí còn chẳng muốn dùng từ để hình dung.

"Cô ta so với em thì thế nào?" Cô gái ấu trĩ mong chờ đáp án của anh.

Cừu Lệ đặt hộp âm nhạc thủy tinh lên đầu giường, mở nhạc lên, sau đó ngồi bên giường, ánh mắt híp lại nhìn cô: "Em muốn anh nói đáp án như thế nào."

Cô gái ngồi dậy, ôm cổ anh, trẻ con bật cười: "Em muốn nghe anh nói.... Người khác anh đều không thích, anh ngoại
trừ - em - thì - không - có - ai."

"Một quãng thời gian rất dài trong quá khứ, em thật sự là cả thế giới của tôi, là sinh mệnh của tôi." Cừu Lệ rất nghiêm túc nói bên tai cô: "Không ai có thể thay thế được."

Cô bị lời nói của anh chọc đến cười khanh khách, sau đó lại càng thân mật ôm anh, nhẹ nhàng gọi tên anh: "A Lệ ngày càng biết dỗ nữ sinh thích rồi, sau này khi chia cắt hai thành phố, thật sự lo lắng quá..."

Thiếu niên rõ ràng bị động tác của cô trêu chọc... Hô hấp rõ ràng gấp gáp, thần tình bất an.

"Tiểu Vũ, đừng như vậy."

"Nhưng em nên làm thế nào với anh đây? Anh rời xa em, rời xa Bắc Thành, anh biết rõ em không thể rời khỏi thành phố đó." Cô nhỏ giọng lên án bên tai anh: "Mẹ em, ba em, Esmela của em, nữ vương thiên nga của em.. đều ở nơi đó, anh bảo em phải làm sao mới tốt đây."

Cừu Lệ nâng bả vai xinh đẹp của cô lên, trong giai điệu Hồ thiên nga du dương trầm thấp nhẹ nhàng, giọng nói mê hoặc nói: "Vậy quên tôi đi, được không?"

"Anh nói dễ như vậy." Khương Vũ cắn môi dưới của anh, sau đó kéo dài, mang theo men say, mị nhãn như tơ cười nói: "Quên thế nào, chúng ta đều như vậy là được rồi, anh nói cho em quên như thế nào?"

Cừu Lệ hưởng thụ nháy mắt này... hoặc là chỉ còn lại vuốt ve an ủi, ghé sát tai cô, dịu dàng nói: "Tôi giúp em."

Khương Vũ nghe giai điệu Hồ thiên nga và giọng nói gần trong gang tấc của thiếu niên, trong lúc hoảng hốt, đầu óc ngày càng trì độn.

"Anh... Giúp em thế nào?"

"Trở lại buổi tối đầu tiên chúng ta gặp nhau, đêm đó ánh trăng rất sáng, không có đèn đường cũng có thể nhìn rõ đường phía trước. Em nghe trong hẻm nhỏ có tiếng chó kêu, còn có tiếng chửi rủa, hình như có người đang đánh nhau, em từ từ bước lại gần, trốn sau gốc cây, em nhìn thấy một nam sinh ngã vào trong vũng máu, nhìn thấy chưa?"

"Ừ!"

Cô gật đầu, sau đó lại cắn mũi anh một cái: "Chính là đại ma đầu là anh đây."

"Là tôi." Cừu Lệ cười: "Tôi rất xấu, tôi sẽ tổn thương em. Vì thế một giây sau, em quay người bỏ chạy, một đường lao nhanh, mãi cho đến khi không nhìn thấy tôi nữa..."

Vẻ mặt Khương Vũ hiện lên một tia nghi hoặc: "Em không chạy nha, em không chạy, em muốn cứu anh, em không chạy...."

"Tiểu Vũ, nghe lời."

Cừu Lệ lại một lần nữa tăng cường ngữ khí, cũng tăng cường lực khống chế đối với thế giới thôi miên, không còn theo tính tình của cô nữa: "Em quay người, chạy qua mấy con phố, mặt người kia, dần dần phai nhạt trong đầu em, mãi cho đến khi em không còn nhớ lại bộ dáng của cậu ta nữa."

Khương Vũ dùng sức lắc đầu: "Không, em không chạy! Em muốn cứu anh, đừng sợ, em đến rồi!

"......."

Thôi miên của Cừu Lệ, lại một lần nữa thất bại.

Nếu như người bị thôi miên có ý thức chính mình cực mạnh, hoặc là lòng tin, thật ra rất khó bị thôi miên, nhưng cũng có khả năng năng lực bây giờ của anh không đủ.

Để Khương Vũ quên đi anh, rất khó khăn, vô căn cứ xóa đi một người trong ký ức, cũng quá rõ ràng.

Sau này cô quay về, khi người khác nhắc đến anh, cô sẽ rất nghi hoặc.

Cừu Lệ quyết định đổi cách khác, tiến hành thôi miên sâu hơn với cô---

"Tiểu Vũ, chúng ta bên nhau rất vui, đúng không?"

"Ừm!" Cô gật đầu mạnh.

"Nhưng Cừu Lệ rất không tốt, cậu ta đối với em rất xấu, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của em, lật lọng, không nghe lời, còn luôn bắt nạt em."

"Không sai!"

"Tất cả rồi sẽ tốt hơn, em sẽ bỏ được gánh nặng nặng nề này đi, em sẽ gặp được người thật sự yêu thích."

"Không...."

Cô vẫn kháng cự bất cứ lời nói mang tính hướng dẫn nào.

"Thật ra cũng không thích như vậy." Cừu Lệ tiếp tục nói: "Người kia mà em thích, thật ra chỉ là người mà em tưởng tượng thôi. Trên thực tế, cậu ta không hề tốt như thế, không xứng để em thích."

"Không, A Lệ đối với em rất tốt, là người tốt với em nhất ngoại trừ mẹ, A Lệ giúp em giết người, A Lệ giúp em nhận tội...."

Cô gái đã triệt để rơi vào thôi miên sâu, tư duy hoàn toàn nằm trong ý thức sâu xa hỗn loạn.

Lời cô nói ra, làm cho Cừu Lệ sởn cả tóc gáy.

"A Lệ sắp chết rồi."

"Em muốn cứu anh ấy."

Cô cáu kỉnh gào lên: "Anh ấy không giết người! Anh ấy không giết người! Không giết người! Là tôi! Là tôi! Là tôi!"

Cừu Lệ tưởng rằng mình thôi miên xảy ra vấn đề, sợ cô lại rơi vào trong vòng xoáy tâm tư hỗn loạn, lập tức gọi cô tỉnh lại: "Em nhìn anh, anh không chết, cũng không giết người! Em nhìn anh! Khương Vũ, nhìn anh..."

Khương Vũ mở mắt ra, nhìn con ngươi đen lánh của anh, mờ mịt hỏi: "Cái gì?"

Cừu Lệ vẫn chưa hết sợ hãi, không dám tiến hàng thôi miên sâu với cô nữa.

Cô gái bây giờ vốn đang trong trạng thái say rượu thần trí không rõ ràng, lại tiếp tục như vậy, sẽ rất nguy hiểm.

Anh trực tiếp nằm trên giường cùng cô, nhắm mắt lại một chút, tán gẫu tâm sự như bạn bè, từ từ nói ---

"Con người không thể cả đời chỉ yêu một người, Tiểu Vũ cũng vậy."

"Là bởi vì em không tốt sao?" Khương Vũ nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi bên tai anh: "Là bởi vì em không tốt cho nên A Lệ muốn rời xa sao?"

"Không, em rất tốt, nhớ lấy, cho dù sau này gặp được chàng trai như thế nào, em đều là tốt nhất! Bọn họ không xứng với em, bọn họ phải theo đuổi em, dỗ dành em, thương em, nếu như như không làm được, vậy thì quả quyết rời đi!"

Lời nói này, Cừu Lệ nói vô cùng trịnh trọng: "Em rất ưu tú, nhất định phải kiêu ngạo lên, biết không."

Cô nghiêng người lại, như chú mèo nhỏ nằm bên cạnh anh, mơ màng mà nhìn anh: "Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?"

Khóe miệng Cừu Lệ hiện lên nụ cười yếu ớt, "Tiểu Vũ, tôi cũng phải nghênh đón cuộc sống mới."

"Cuộc sống mới, vậy thì tốt biết bao, chúng ta cùng nhau, em cố gắng luyện múa, kiếm rất nhiều tiền... Nhưng vậy A Lệ nhà chúng ta không cần cực khổ như vậy nữa rồi."

"Khương Vũ, anh muốn sống cuộc sống mới không có em."

"Ồ."

Đôi mắt cô gái bỗng nhiên rơi nước mắt, nhưng cô mờ mịt lau nước mắt, bình tĩnh như là phủ đi bụi trần trên quần áo vậy: "Được thôi."

Thôi miên có hiệu quả rồi.

Anh sẽ làm mình từ từ biến mất trong trí nhớ của cô, dù cho không phải ngày hôm nay, cũng là ngày mai hoặc là nhiều năm sau này....

Luôn có một ngày sẽ quên đi, mà ngày đó đến, Cừu Lệ đối với thế giới này, cũng không còn bất kỳ quyến luyến rồi.

"Em phải nhớ, bây giờ tôi sống rất tốt, không có em, tôi cũng sống rất tốt."

"Em nhớ rồi."

"Vậy, cứ như này đi."

"Vậy A Lệ cuối cùng lại ôm em một chút đi." Khương Vũ giang cánh tay với anh: "Được không?"

Cừu Lệ không chút do dự xoay người ôm lấy cô.

Mềm mại thơm ngát của thiếu nữ tràn đầy trong lòng, đó là mùi vị anh mãi mãi không thể quên, cúng chính là mùi vị cuối cùng anh ngủi được trong trí nhớ.

Cô vùi mặt vào trong cổ anh, có chất lỏng ấm áp thấm vào làn da anh.

Cừu Lệ run rẩy, rất dùng sức, hận không thể siết cô vào trong người mình, cuối cùng anh vẫn không thể khống chế được tâm tình, nói ra lời vốn không nên nói: "Nếu có người bắt nạt em, đến tìm tôi."

"Tìm anh làm gì?"

"A Lệ giúp em giết người."

Khương Vũ trừng phạt cắn cổ của anh, để lại một dấu răng nho nhỏ, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên.

Cừu Lệ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng tay của cô gái, lại siết chặt lấy góc áo của anh.

Anh đưa tay kéo, lại không thể gỡ bỏ.

"Tiểu Vũ, buông tay."

Trong mắt Khương Vũ có nước mắt căn bản lau không hết, cứ như vậy mà rơi xuống.

Cô phảng phất như lại đang quyết đấu với chính mình, cũng đã liều mạng giãy giụa.

Tia quyến luyến duy nhất còn sót lại này, còn đang giữ anh lại, như nào cũng không buông tay.

Cô mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Vậy A Lệ có thể đáp ứng một chuyện cuối cùng với em không?"

Cừu Lệ kiên nhẫn ngồi xuống, dùng tay áo lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: "Cái gì cũng đáp ứng."

"Yêu đương lâu như vậy, mời anh ăn nhiều cơm như vậy, đến cuối cùng cả tiền và người đều không có, em thiệt thòi lớn rồi."

Anh cười khổ: "Đúng vậy, thật sự thiệt thòi lớn rồi."

Cô nắm lấy tay anh, vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay mềm mại của anh ---

"Tiền không cần anh trả, đem người cho em là được."

...........

Truyện convert hay : Chiến Thần Trở Về Diệp Quân Lâm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện