Trong bóng đêm, Khương Vũ đẩy Cừu Lệ: “Anh mau đi sửa đèn đi.”
“Như vậy khá tốt.” Cừu Lệ dựa bên chân bàn, cất giọng nhàn nhạt: “Không muốn để em nhìn thấy anh.”
Không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng kinh khủng hiện tại của anh…….
Nhưng Khương Vũ lại nói: “Nhưng em muốn để anh nhìn thấy em.”
“Tại sao?”
“Em mất công trang điểm hai tiếng đồng hồ, anh không nhìn, uổng công em trang điểm rồi.”
“…….”
“Đồ trang điểm ba Dã mua cho em rất mắc, trang điểm một lần là tốn hết mấy chục. Nếu anh không nhìn thì trả tiền em đây.”
“…….”
Tâm tình Cừu Lệ vốn đang cực kỳ thảm, kết quả phút chốc được cô nhỏ chọc vui rồi.
Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa mở tủ điện ra sửa mạch điện. Chẳng mấy chốc đèn trong phòng sáng lên.
Cừu Lệ đi vào phòng nhìn thấy cô nhỏ bó gối ngồi trên chiếc sô pha đơn, cầm chiếc gương trang điểm hình tròn tô son dặm phấn cho bản thân.
Cừu Lệ đi tới trước mặt cô, ngón tay nâng cằm cô lên, tỉ mỉ quan sát: “Để anh nhìn xem, đồ trang điểm gì mắc dữ vậy.”
Lớp trang điểm trên mặt cô nhỏ khá là nhạt, lông mi nhất định là có bấm rồi chuốt rồi, sắc hồng trên đôi má tự nhiên, mỉm cười ngọt ngào với anh làm lộ lúm đồng tiền duyên.
Khương Vũ của hiện tại có nhiều thêm mấy phần nữ tính chững chạc.
“Em ngoan không.” Khương Vũ chủ động áp sát anh, dùng giọng nói hơi chút gợi cảm hỏi: “Bạn trai còn thích không?”
“Thì…… tạm được.”
Cừu Lệ dời tầm mắt đi không dám đối mắt với cô lâu thêm nữa, sợ để cô nhìn ra dục vọng cuộn trào trong lòng anh.
“Chỉ tạm được thôi sao?” Khương Vũ rõ ràng bất mãn với đáp án này: “Bạn trai không thích em nữa rồi à?”
“Anh không phải bạn trai em.” Cừu Lệ uốn nắn: “Chúng ta đã chia tay rồi, nhớ tối hôm ở khách sạn không, chia tay trong hòa bình rồi.”
Nhắc tới tối hôm đó, Khương Vũ hãy còn chứa một bụng tức: “Đó là do anh thôi miên em!”
“Trước khi em ngủ, anh không có thôi miên.” Cừu Lệ bình tĩnh giải thích: “Chia tay là em nói, anh chỉ có thể thôi miên tìm thức của em chứ không thể thôi miên em đưa ra quyết định.”
“Chính là anh thôi miên em mà!”
“Anh không có.”
“Cho nên lần chia tay này xí xóa.”
“…….”
Cừu Lệ nhìn ra rồi, cô nhóc này căn bản đang chơi xỏ lá đây mà.
Thật ra hôm nay anh nghĩ cả buổi chiều nhưng vẫn nghĩ chưa ra, tại sao thôi miên thất bại chứ. Theo lý mà nói, người từng bị anh thôi miên nếu không phải do anh đích thân đánh thức thì hầu như chẳng thể ý thức được bản thân bị thôi miên.”
Nhất là Khương Vũ từng bị anh thôi miên hai lần, lần đầu tiên nếu chưa đủ sâu thì lần thứ hai tăng mạnh hơn, như thế cô sẽ triệt để quên anh đi.
Nhưng…… thất bại rồi.
Đây là lần thất bại đầu tiên của anh trong nhiều năm qua.
Bụng Khương Vũ réo ‘ọt ọt ọt’, cả ngày này cô chưa ăn gì hết.
Cừu Lệ sợ cô đói nên mới vội trở về, dọc đường về đóng gói món hoành thánh nhân bắp mà cô thích ăn nhất.
Anh đặt hoành thánh vào lò vi sóng hâm nóng lại, đồng thời nói: “Ăn xong anh đưa em về khách sạn, vé máy bay đặt cho em rồi, chiều mai về Bắc Thành, buổi sáng có thể ngủ nướng được một giấc.”
Khương Vũ từ chối ngay tắp lự: “Em không về.”
“Tại sao?”
“Em đi rồi thì anh sẽ chết, em nhất định phải trông chừng anh.”
Cừu Lệ quay người lại, nhíu mày hỏi: “Em đi đâu biết anh sẽ chết?”
“Trong giấc mơ của em.”
“……..”
Cừu Lệ có hơi cạn lời: “Thế em định cứu anh thế nào, ngày ngày ở trong tiệm của anh? Ở cả đời à?”
“Không.” Khương Vũ nhìn anh một cách nghiêm túc: “Kế hoạch của em là theo sát anh một tấc không rời, không cho anh rời khỏi tầm mắt của em.”
Mới đầu Cừu Lệ cứ nghĩ là cô nói một cách khoa trương lên thôi, nhưng anh tuyệt đối không ngờ tới, cái gọi là một tấc không rời của Khương Vũ đúng là…… một – tấc – không – rời thật.
Anh đi lấy đũa, cô nắm chặt vạt áo anh; anh lên lầu lấy nước ngọt trong tủ lạnh ra, cô cũng theo lên lầu,; ngay cả lúc anh đi toilet, Khương Vũ đứng luôn bên ngoài cửa toilet, không cho anh đóng cửa, còn phải nhìn thấy bóng lưng anh nữa.
“…….”
Cừu Lệ đứng nửa ngày, rặn không được gì hết.
“Khương Vũ, đủ rồi nha.”
Cừu Lệ kéo khóa quần lên, sầm mặt ra khỏi toilet: “Làm gì có cô gái nào như em, nhìn người khác đi toilet.”
“Cái này có gì đâu chứ, giữa chúng ta chẳng phải đã rất ‘thân thuộc’ rồi sao.” Khương Vũ cười nhón chân lên kê cằm trên vai anh, dùng giọng nói khẽ như hơi thở nói: “Có chỗ nào của anh em chưa từng thấy đâu.”
Cừu Lệ bỗng đỏ mặt, đến vành tai cũng hồng hồng, “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
“Em không biết anh đang làm gì nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt, em phải trông chừng anh.” Khương Vũ nói một cách cố chấp: “Em không cho anh có cơ hội phạm tội nữa đâu.”
Trong giọng nói Cừu Lệ chứa đựng sự giận dữ: “Em cho rằng em đang làm gì, tự mình cảm động à, muốn cứu rỗi anh à? Em cho rằng em là ai, ông đây hết thích em từ lâu rồi.”
Anh cực kỳ hung dữ, trông rất đáng sợ.
Khương Vũ nhìn anh: “Thật không?”
“Đúng vậy, hết thích rồi, cút đi.”
“……”
“Cút!”
Mắt cô gái nhỏ lập tức ửng hồng, trước khi cô òa khóc rời khỏi, Cừu Lệ xoay người đi lấy một cây kẹo que trong hộc tủ ra lột vỏ nhét vào miệng cô, xìu liền –
“Nói đùa thôi, anh sai rồi.”
Nước mắt Khương Vũ vẫn chưa ngừng lại, quai hàm ngậm cây kẹo, lúng búng nói: “Ba em còn chưa hung dữ với em như vậy.”
“Không phải, không có, anh không có hung dữ.”
“Anh bảo em cút đi.”
“Từ cút cũng có ý nghĩa khác mà. Ví dụ như con chó lăn lộn trên đất vậy, rất đáng yêu, để anh lăn cho em xem.”
Nói xong anh nằm xuống đất thật, lăn qua lăn lại.
“……..”
Khương Vũ giơ chân đá anh, nói bằng giọng hơi tủi thân: “Không được phép hung dữ với em, bằng không em giận thật đấy.”
“Giận rồi có bỏ đi không?”
“Giận rồi thì em sẽ ngày ngày nhìn anh đi toilet, để coi anh có rặn ra được không.”
“……..”
Cừu Lệ cảm thấy, chỉ hai năm không gặp cô gái nhỏ trở nên dày dặn hơn rất nhiều, tính cách cũng hoạt bát hơn hẳn.
Hoặc có lẽ là vì hai năm qua số người cưng chiều cô càng lúc càng nhiều, quá khứ chẳng có ai để làm nũng, để kể khổ, cô luôn rất kiên cường.
Nhưng hai năm nay, cô có ba rồi hơn nữa đến tận hai người, họ đều là chỗ dựa của cô.
Nhìn thấy sự thay đổi của cô, trong lòng Cừu lệ rất thích.
Cô nhóc này đã quyết tâm theo anh rồi, hết cách, Cừu Lệ chỉ có thể dẫn cô tới
khách sạn thuê phòng.
Dù sao đâu thể để cô chịu thiệt ngủ trong căn phòng chật hẹp này được chứ, ở đây buổi tối thường có con chuột lúc ẩn lúc hiện, con chuột bự tới đến con rắn nhỏ còn sợ nữa là.
Dọc đường, anh quẫy balo của cô, xách vali của cô.
Vali rất nặng, có thể ước lượng được cô nàng mang theo bao nhiêu thứ đồ, x era là muốn ‘đóng quân’ lâu dài ở Hải Thành này rồi.
Anh cụp mắt nhìn cô nắm chặt vạt áo của mình, giống như sợ anh đi mất vậy.
“Em đừng có như vậy, anh không chạy mất đâu.”
“Em không tin anh nữa đâu.”
Hệ số nguy hiểm của người đàn ông này cực cao, hễ lơ là một chút là bị anh thôi miên ngay.
Khương Vũ nhất định phải tập trung tinh thần cao độ, duy trì ý thức bản thân cực mạnh, tuyệt đối không để anh đạt được ý đồ lần nữa.
Cừu Lệ bất lực, để mặc cô túm lấy.
“Lần ở Thái Lan, cũng là anh đúng không.” Khương Vũ đi phía sau anh, giẫm lên bóng anh giống như đang xả giận vậy.
“Ừm.” Cừu Lệ thẳng thắn thừa nhận.
“Anh nhân lúc em say rượu, hôn em phải không?”
“Không có.”
“Chỉ có thể là anh.”
“Em dựa vào đâu nói như vậy.”
“Ngoài anh ra chẳng có ai dám cắn vỡ môi em hết.”
“Thế cũng đâu chứng minh được gì.”
“Ngoài anh ra chẳng có ai dám hôn em xong còn tô son cho em nữa.” Khương Vũ nói một cách nghiến răng nghiến lợi: “Tô như khúc lạp xưởng ấy, Cừu Lệ, anh cho rằng anh thông minh lắm à?”
“……..”
“Anh còn đem A Lệ Lệ của em đi nữa.” Khương Vũ nhìn con rắn nhỏ trên vai: “Em tốn hai ngàn tệ mua nó đấy, anh cái đồ ăn trộm này!”
“Ai bảo em dám đặt cái tên khó nghe như vậy.”
Thế anh đặt cho nó cái tên dễ nghe hơn đi.”
“Tiểu Vũ Vũ.”
“……..”
Cừu Lệ dẫn Khương Vũ tới khách sạn bốn sao thuê phòng cho cô ở một đêm, hành lý cũng được xách lên phòng.
“Tối năm tắm rửa rồi nghỉ ngơi đàng hoàng đi, chiều mai anh tới đón em ra sân bay.”
Khương Vũ kéo vạt áo của anh: “Anh cảm thấy em đang nói đùa à?”
Cừu Lệ kéo tay cô ra, Khương Vũ trở tay nắm chặt lại.
Kéo ra, lại nắm lấy…
Cừu Lệ hít sâu một hơi, nhìn cô hỏi một cách kiên nhẫn: “Khương Vũ, tóm lại em muốn thế nào?”
“Anh muốn thế nào?”
“Anh muốn em ngoan ngoãn về nhà, vở diễn «Hồ Thiên Nga» của em chưa đầy mấy tháng nữa là diễn rồi, giờ điều em phải làm đó là chăm chỉ luyện tập lấy trạng thái tốt nhất lên sân khấu biểu diễn.”
“Cho nên anh vẫn luôn theo dõi em phải không.” Khương Vũ nhìn vào mắt anh: “Anh sẽ tới xem buổi biểu diễn của em chứ?”
“Anh…… không thể.”
“Tại sao?”
“Em biết tại sao mà, chúng ta không có khả năng đâu.” Lời của Cừu Lệ rất tuyệt tình: “Mặc kệ em làm nũng cỡ nào, ăn vạ ra sao, điều anh có thể cho em chỉ có một câu này: không có khả năng đâu.”
Mắt Khương Vũ lại muốn đỏ lên, Cừu Lệ nói ngay: “Khóc cũng vô dụng, Cừu Lệ anh nói một là một, không có chuyện mềm lòng.”
Cô hít hít mũi nuốt nỗi chua chát trong cổ họng xuống, nói bằng giọng ồm ồm: “Được rồi, thế anh cút đi.”
Cừu Lệ không ngờ cô từ bỏ dễ dàng như vậy, anh xoay người định đi thì lại nghe cô nói: “Đem luôn cái hộp nhạc rách của anh đi đi, em không cần đồ của anh.”
Cừu Lệ quay đầu lại nhìn thấy hộp nhạc thủy tinh trên tủ giường.
Anh im lặng chốc lát rồi nói: “Cũ vậy rồi, cũng không đáng tiền, giữ lại làm kỷ niệm đi.”
“Làm kỷ niệm cái gì, anh nói tới nước này rồi mà em còn giữ đồ của bạn trai cũ, nhìn chướng mắt.”
Cừu Lệ nghe được sự giận dỗi trong lời của cô gái nhỏ, anh không muốn cãi nhau với cô, bèn nói: “Nếu không cần thì ném đi.”
“Được, ném đây.”
Khương Vũ đi tới tủ bên giường, cầm hộp nhạc lên định vứt vào sọt rác.
Cừu Lệ chung quy là không nỡ nhìn thấy thiếu nữ thủy tinh pha lê bị ném vào sọt rác, anh sải bước vòng trở vào giật lấy hộp nhạc trong tay Khương Vũ.
Mà ngay tại lúc này, anh chỉ nghe cái ‘cạch’, một chiếc còng tay màu hồng lông xù còng lên cổ tay Cừu Lệ.
Anh vẫn chưa phản ứng lại, đầu còn lại của chiếc còng tay bị Khương Vũ treo thẳng lên cột giường.
Cừu Lệ: ?
Vẻ mặt khóc ủ ê của Khương Vũ bay biến sạch, thay vào đó là nụ cười mỉm giảo hoạt hệt như hồ ly nhỏ, cô vỗ mặt anh: “Bạn trai, anh tưởng em đang nói đùa sao?”
“Em có ý gì?”
“Em nói rồi em sẽ trông chừng anh, một – tấc – không – rời, biết một tấc không rời có nghĩa là gì không? Chính là chúng ta không tách ra dù chỉ là một phút đấy.”
Hồi lâu sau, Cừu Lệ mới dần phản ứng lại, anh nhìn Khương Vũ một cách không dám tin: “Cầm tù à?”
“Không có khủng bố như vậy, chẳng nhốt anh mãi đâu, thỉnh thoảng sẽ đưa anh ra ngoài hóng gió.”
“……..”
Cừu Lệ nghiêng đầu nhìn chiếc còng tay màu hồng lông xù trên tay trái.
Còn đặc biệt dùng kiểu dáng tình thú như vậy nữa.
Truyện convert hay :
Võ Phá Chín Hoang