- Thiếu gia, liệu… liệu người có quá… quá vọng tưởng hay không? Gia tộc chúng ta so với U Châu chỉ là một tiểu gia tộc, thêm nữa bối phận của vị Lam Thiên Tiên Tử này còn hơn hẳn mấy nữ nhân còn lại – Cô ta là đệ tử cưng của tiền nhiệm Thập đại mỹ nhân – Đào Hoa Tiên Tử Đào Nhược Hồng a!
Người nam bộc phía sau ngây ra, dùng ánh mắt kì quái nhìn tới bạch y nam nhân. Chỉ thấy hắn khẽ hừ một cái, nói.
- Hừ! Ngươi lo sợ cái gì? Ít ra nàng ta không vướng danh vọng của một tông môn nào. Thêm nữa hà hà hà…
Hắn đột nhiên cười đầy khoái trá, hưng phấn mà nói.
- Ta bình sinh vốn có chất giọng mị hoặc nữ nhân. Nữ nhân vốn thích được rót mật vào tai, chỉ cần ta khéo léo một chút, liệu có nàng nào không gục ngã? Ha ha ha…
Nói xong y lại càng cười lớn hơn, chỉ có nam bộc kia thì im lặng mà thở dài, nhủ thầm.
“Thiếu gia xưa nay luôn ình là trên hết, lại nữa thường xuyên được cưng chiều quá mức. Chưa từng lịch duyệt nhưng lại luôn tự đại, luôn ình là đúng… Hây!... Ta không nói gì thêm nữa, cho thiếu gia một bài học đi…”…
- Hùng ca, Hùng ca… dậy, dậy nhanh a!
Kim Minh lay lay tấm thân to thù lù của Hùng Lệ, cất tiếng gọi. Hành động này của nàng khiến bốn Hồ nữ nọ đang gối lên người hắn cũng bị lay tỉnh, một nàng ngái ngủ mắt nhắm mắt mở nói.
- Muội muội a… Còn sớm mà?
- Sớm gì nữa chứ? Còn không mau chóng chuẩn bị lên đường?
Nữ tử áo đen đi từ phía ngoài cửa hang vào, trên tay nàng ta là ba con thỏ rừng cùng một bọc trái cây. Bốn Hồ nữ nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc ấy thì hơi sững người, sau đó lục tục kéo nhau tiến ra khỏi hang. Kim Minh thì chỉ chú tâm tới Hùng Lệ, nàng lại tiếp tục lay gọi hắn.
- Hùng ca, dậy a!
Hồi lâu cũng không thấy hắn có phản ứng, vẫn là đều đều thở ra như đang say ngủ. Kim Minh dùng ánh mắt kì quái hướng tới vị nữ nhân áo đen. Tối qua, vị cô cô này của nàng đã nói là chỉ làm cho Hùng Lệ ngủ say một giấc tới sáng, nhưng giờ đã là sáng rồi mà dù nàng lay gọi ra sao vẫn không thể gọi tỉnh hắn. Nữ tử áo đen thấy vậy thì kì quái vô cùng, khẽ vẫy tay cho Kim Minh tới chuẩn bị đồ ăn sáng sau đó chậm chạm bước tới gần Hùng Lệ. Nàng khẽ dùng một ngón tay mà chọc vào bên sườn hắn, vẫn không hề có phản ứng khiến nàng thật sự ngây người. Cuối cùng rút ra trủy thủ, định bụng chích máu ở bàn tay, khiến hắn đau mà tỉnh lại. Chợt chỉ thấy một luồng cuồng phong xẹt qua trước mặt, cây trủy thủ nọ bị đánh bật vào một xó. Nơi yết hầu nàng, có một vật sắc lạnh đang chĩa sát vào. Một thanh âm trầm trầm vang lên.
- Ngươi là ai, định mưu đồ gì?
Hùng Lệ kì thực vốn đã tỉnh từ lúc Kim Minh lay gọi, xong hắn lờ mờ cảm nhận được một luồng khí tức lạ lẫm. Lo sợ rằng tất cả đang bị kẻ lạ mặt này chế trụ, vì vậy cố ý vờ như đang ngủ say mà chờ đợi. Quả nhiên hắn tính toán không sai biệt mấy, chờ luồng khí tức nọ tiến tới gần thì bất thần vươn người ra tay chế trụ. Lúc này trên cổ nữ nhân áo đen chính là một bàn tay của hắn, móng vuốt nhắm thẳng tới yết hầu nàng ta. Hắn lại vận dụng thần thức, lập tức Thiết Huyết từ chỗ đống lửa gần nơi Kim Minh chuẩn bị bữa sáng tự động bay tới bên vai hắn, huyết diễm cùng hắc diễm bùng phát mang theo một luồng khí áp trấn nhiếp ào ào hướng tới nữ nhân áo đen. Kim Minh thấy tình cảnh ấy thì buông rơi đống đồ ăn, nàng mau mắn chạy tới bên cạnh hai người mà nói.
- Hùng ca, thả cô cô của muội ra đi. Lam cô cô là người tốt a, huynh mau thả cô cô ra đi!
Hắn liếc mắt nhìn qua Kim Minh, lại dùng Thấu Tâm Thuật kiểm tra xem nàng có bị cấm chú nào không. Khi chắc chắn không có việc gì thì mới gật đầu, thu hồi lại thế công, Thiết Huyết cũng lập tức trở lại bình thường, trở lại thành một thanh đen thui không thanh sắc. Kim Minh bị hắn nhìn thì hai má đỏ lựng lên, bẽn lẽn cúi đầu không nói. Chỉ duy nhất có nữ nhân áo đen thì sắc mặt có sự biến hóa cực độ,nàng ta dùng ánh mắt mang theo những tia phức tạp nhìn tới Hùng Lệ. Cả ba im lặng cho tới khi bốn Hồ nữ kia trở vào hang, lại thấy Hùng Lệ đã tỉnh tức thì vui vẻ vây lấy hắn mà hỏi han một hồi. Hắn thì chỉ im lặng, thi thoảng lại gật gật đầu…
- Ngươi thật sự là con người?
Nữ nhân áo đen lần đầu tiên chủ động lên tiếng, nàng hướng tới Hùng Lệ mà hỏi. Hùng Lệ thấy vậy thì im lặng, khẽ gật gật đầu. Nàng ta lại hỏi tiếp.
- Tại sao ngươi lại bị Hùng tộc hạ Hóa Yêu Chú? Ta nghe Kim Minh nói ngươi là Phật tu, không lẽ ngươi lạm sát Hùng tộc? Phật tu các ngươi vốn kiêng sát sinh, lẽ nào?...
Hùng Lệ nghe tới đây thì thoáng cau mày, Kim Minh thấy sắc mặt hắn đột ngột biến hóa thì cả kinh, nàng vội vàng nói chen vào.
- Lam cô cô, cô cô đừng làm khó Hùng ca được không? Ai cũng có bí mật của riêng mình a!
Hùng Lệ nghe nàng nói vậy thì khẽ cười, hắn quẳng cái lõi trái táo vào đống lửa, vặn vẹo các khớp xương răng rắc, một hồi dường như khoan khoái, hắn mới chậm chạp nói.
- Ta không có gì bí mật cả, ta thực sự vốn là con người. Còn việc vì sao bị Hùng Tộc chú nguyền, chuyện này kể ra sẽ rất dài.
Nữ nhân áo đen nghe thấy thế thì khe khẽ gật đầu, nàng đứng lên mà nói.
- Ân, vậy trên đường trở về Linh Sơn, hy vọng ngươi có