Kỳ Dao bí mật rời đi,đương nhiên không ai hay biết, trên đường cũng là vô số người bái lễ, nàng cũng chỉ nhìn lướt qua rồi gật đầu mà rảo bước. Hành động này của nàng đương nhiên không lọt qua hai cặp mắt. Một là của Lãm Thiên Hạ, một là của bạch y công tử nọ.
- Hà hà, cá đã cắn câu!
- Hừm, đây đúng là cơ hội trời ban!...
Kỳ Dao xuất trấn từ phía cửa Bắc, gấp rút phi hành tới bìa rừng, nơi trong thư nói là phụ mẫu thất lạc đang muốn tìm kiếm nàng. Kỳ Dao ánh mắt có chút mong chờ, lại mang thêm những tia sốt ruột. Nàng vốn biết bản thân từ nhỏ được sư phụ nuôi nấng, chưa từng được gặp mặt cha mẹ. Nhưng lúc này đột ngột xuất hiện một tia hi vọng khiến nàng mừng rỡ không thôi. Không cần suy xét gì thêm mà lập tức tới đây.
Chợt có một đạo hồng quang đang xé gió lao tới khiến tâm tình nàng kích động, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy chán ghét vô cùng. Chỉ thấy trên phi hành nọ là một nam nhân bạch y, dáng người thanh thoát, y nhảy xuống, cúi đầu bái lễ.
- Phúc Anh bái kiến cô nương!
- Ngươi là kẻ viết thư?
Kỳ Dao ánh mắt hiện lên những tia phẫn nộ, tay nắm chặt, hai má đỏ bừng. Phúc Anh lại nghĩ là nàng xấu hổ, bất giác cười cười mà nói.
- Thật không phải…
Chưa nói hết câu, chợt một tiếng nam nhân già nua hướng tới y mà quát.
- Hỗn đản, dám giữa đường quấy nhiễu nữ nhân!
Chỉ thấy vô số đạo hắc ảnh chụp về phía nam nhân bạch y, trong gió còn phảng phất mùi máu tanh cùng sát khí. Phúc Anh chỉ kịp kếu lên một tiếng thê lương, lập tức đã hóa thành xương trắng trong những đạo hắc ảnh, sau đó thì xương trắng cũng tiêu biến hết cả. Kỳ Dao thấy vậy thì nét mặt ngưng trọng, lập tức lấy ra Lam Thiên Băng Cầm thủ thế. Chợt một thân ảnh xuất hiện khiến nàng cả kinh, ngây người ra. Chỉ thấy người vừa ra chiêu là một lão nhân râu tóc bạc phơ, nét mặt vô cùng trang nghiêm. Tản mát từ y là một luồng khí tức như một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng. Tâm tình nàng lúc ấy mới nhẹ nhàng thả lỏng đi phần nào, nàng hỏi.
- Tiền bối là?...
- Cô nương, trước hết có hai người này cần gặp cô!
Lão già trực tiếp ngăn lại, khẽ phất tay. Từ phía sau xuất hiện một cặp nam nữ trung niên, nữ nhân điệu bộ thập phần ôn nhu, khuôn mặt có nét kiều mị không khác Kỳ Dao là mấy, nam nhân bên cạnh thì nét mặt đầy ý nghiêm nghị. Nhưng rất nhanh cả hai trên mặt biến hóa, nước mắt như mưa, run run mà nói.
- Dao nhi, Dao nhi… chúng ta là phụ mẫu của con… Con có biết chúng ta mất bao nhiêu năm trời để tìm kiếm con không?
- Phụ mẫu?
Kỳ Dao thốt lên, nhưng nàng không quá vồ vập. Lập tức lấy tủy thủ trích máu từ một ngón tay mà giơ lên, cặp nam nữ nọ nhất thời minh bạch ý định dùng Tử Mẫu Định Huyết để thử. Vì vậy cùng không chậm trễ, lập tức rút ra trủy thủ hướng tới tay mình, bất quá, dường như có chút xúc động lại rạch một vệt dài. Kỳ Dao trong mắt lập tức ánh lên vẻ đau xót, nhưng cũng không vội vã vọng động. Nàng nhắm mắt lại, lẩm nhẩm chú ngữ. Chỉ thấy một hồi quang mang rao bọc lấy ba người, sau đó rút ra vài giọt máu huyết mà lơ lửng bay lên trên không. Cả bốn cặp mắt đều ngưng trọng nhìn tới.
Tử Mẫu Định Huyết là loại phép thử thông dụng tại U Châu, nó có độ chính xác tuyệt đối. Thường được dùng để kiểm tra huyết thống giữa cha mẹ và con cái; giữa các chi gia tộc; đây cũng là cách thông dụng để các vị tiền bối tìm kiếm các hậu nhân thất lạc lâu năm bên ngoài.
Kỳ Dao khẽ mở mắt, chỉ thấy quang mang kia từng bước từng bước ép các giọt máu lại gần nhau, sau đó chúng xoay tròn, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng thì chậm lại,trên không chỉ còn một giọt máu lớn duy nhất màu đỏ tươi – chứng minh nàng có cùng huyết thống với hai người nọ. Kỳ Dao toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa hướng tới cặp nam nữ, khóc lóc.
- Phụ thân… mẫu thân…!
Đáng lẽ ra phải là một cảnh cảm động, khóc lóc bùi ngùi, nhưng rất nhanh nàng cảm thấy toàn thân vô lực, hai mắt nặng trĩu mà nhắm lại. Cặp nam nữ nọ thì cười đầy quỷ dị, lão già nọ bất chợt từ lúc nào đã chế trụ nàng, miệng cười ha hả.
- Ha ha ha… nha đầu ngốc. Giờ ngươi về hưởng phúc Lãm gia ta đi, ha ha ha…
Cả bốn định rời đi, lập tức trên không trung xuất hiện một nam hắc y, mũ trùm kín đầu chỉ lộ ra cái miệng. Việc này khiến cả đám ngưng trọng, lão già khẽ đưa Kỳ Dao đang mê man tới tay hai người kia, gằn giọng.
- Ngươi là ai lão phu không cần biết, khôn hồn thì biến ngay. Đừng cản trở việc tốt của lão phu! Nếu không, chớ trách lão phu vô tình!
Lập tức trên miệng hắc y nọ khẽ cười, sau đó là trong đầu cả ba vang lên những thanh âm đanh thép.
- Ngươi là ai mà dám giữa thanh thiên bạch nhật bắt nữ tử? Còn nữa, ngươi đừng quá tự cao!
Lãm Thiên Hạ thoáng giật mình, nhưng sau đó lại mỉm cười đầy quỷ dị. Lão rút từ bên sườn ra một cái binh khí, âm khí cùng sát khí quỷ dị lập tức trào ra, cười trào phúng.
- Hà hà, tiểu tử, ngươi chuẩn bị hậu sự đi!
Lại là thanh âm trong đầu lúc trước lại vang lên.
- Lừa gạt nữ nhân, lại âm mưu dùng mặt nạ Phụ Huyết để chế trụ, vô sỉ! Ngươi nên lo ình trước đi!
Lãm Thiên Hạ cả kinh, ánh mắt có điểm co rút. Nhưng rất nhanh lại cười lên âm lệ vô cùng, sau đó nói.