-Thiên Hoa Ngọc hoàn!
Lão già áo vàng đã lên tiếng trước nàng,đám đông nhất thời ồ lên kinh ngạc.Thiên Hoa Ngọc hoàn là kì đan hiếm có của phật tông,chỉ có thể hữu duyên khó thể cầu.Nay chỉ một thanh niên Khai Quang sơ kỳ có thể ném ra khiến mọi người nhất thời im lặng,lão già tức thì cau có,thét lên đầy tức tối.
- Tiểu tử to gan,dám cướp mối của lão phu,tiếp chiêu!
- Khoan đã!
Có một đội tuần tra từ xa chạy tới,một người đi đầu có tu vi Luyện Khí sơ kỳ nói.
- Hai vị,nếu động thủ xin mời ra ngoài trấn,chúng ta sẽ đảm bảo không ai ngăn cản hai người!
-Tiểu tử,ngươi có đám ra không?
Minh Tiến cười nhạt,lặng lẽ bước ra trước.Lão già áo vàng cũng không hề kém,phi thân vượt qua hắn mà đi ra.Đám người của đội tuần tra này là người của Kha Sát Đường cùng đám đông lố nhố ra theo.Nữ tử kia vội chạy lại trước mặt Minh Tiến mà khóc nói.
- Công tử,đan dược này xin trả lại ngài.Đừng vì tiểu nữ mà vong mạng!
Minh Tiến chỉ mỉm cười,lắc đầu.
- Cô Nương yên tâm,lát nữa xong việc ta sẽ qua thăm phụ thân cô.Tuy rằng Thiên Hoa Ngọc hoàn có thể trừ độc,nhưng nếu độc tính di căn thì nên trừ tận gốc!
Nói xong thì nhún người lao đi.Như Như đứng đó ngây ngốc nhìn theo bóng người áo xám,đám đông lại cất tiếng ồn ào.Một tiểu tử Khai Quang đấu với Linh Động,không phải là tự thấy mạng mình quá dài sao?Nàng suy nghĩ một hồi,cuối cùng nắm chặt viên đan nọ trong tay rồi hòa cùng đám đông kéo ra ngoài thành.Lúc này đám người tuần tra đã sắp xếp cho hai người một khu đất trống,đám đông bị cản lại cách xa họ chừng hai mươi mét,ồn ào tức thời im lặng.
Lão già áo vàng tay đã tung ra một cặp phán quan bút màu đỏ như máu,đây là binh khí đã thành danh của lão tên gọi Huyết Nhạn Bút.Huơ huơ một hồi,lão già nhìn tên tiểu tử trước mắt mà cười âm lệ.
-Lão phu nhường ngươi ba chiêu!
- Đa tạ tiền bối!
Minh Tiến đáp lễ,từ túi trữ vật lôi ra một cái rương màu đồng cổ quái,khe niệm một câu chú văn để mở khóa.Sau đó lấy ra một vật màu đồng hun,dài cỡ hai bàn tay.Nếu có ai đó cũng bị di chuyển tới đây như hắn chắc chắn sẽ hét lên kinh dị.Kia không phải là một khẩu súng hay sao?Nếu người đó là người từng chơi game bắn súng,chắc chắn cũng sẽ hô lên tên gọi của nó – Colt Anaconda.Hắn lại cúi xuống lấy ra sáu viên đạn phát ra kim quang nhàn nhạt,viên đạn này khác so với đạn súng thông thường ở chỗ nó không có đầu đạn tròn mà lại phẳng lì như bị cắt.Đuôi viên đạn có màu đỏ rực,tỏa ra hỏa khí mãnh liệt.
Đây là một trong ba món đồ vật mà Huệ Tuệ đã làm tặng cho hắn,nó không bắn đạn thông thường mà dùng đạn có nén pháp lực bên trong.Thân súng làm từ Đồng tinh ngàn năm đã pha chế thêm Hắc Huyền thiết nên vô cùng bền chắc,vỏ đạn làm từ Bạch Ngân thông linh tinh chế,có thể nạp khí và sử dụng lại liên tục mà không lo sợ bị hao mòn.
Minh Tiến sau khi cho đạn vào ổ đạn,thân hình khẽ bước lên thu cái hộp vào túi trữ vật.Miệng lẩm nhẩm vài câu phạn ngữ.Tức thì từ thân súng phát ra một đạo kim quang sáng chói,hai bên tay cầm xuất hiện hai dấu ấn phật tông.
- Đồng tinh ngàn năm!
Trong đám đông có kẻ hô lên,lão già áo vàng cũng trở nên ngưng trọng nhìn sang tên tiểu tử áo xám,vẻ mặt có chút căng thẳng.Đối thủ tung ra một bảo vật hiếm có,lại chính lão là người nói chấp hắn ba chiêu. “Không sao,hắn chỉ mới là Khai Quang kỳ,cho dù có bảo vật đi thì được mấy hơi kia chứ?”
- Tiền bối,ta tới đây!
Minh Tiến cười to,nhẹ nhàng vươn tay ra,nhắm đúng đầu lão già mà bóp cò.Uỳnh một tiếng lớn,một hỏa cầu tích tụ trong nòng súng rồi lập tức xé gió lao ra,Hỏa cầu xoay tròn điên cuồng trên không trung rồi hóa thành hình một con hỏa long gầm gào mà lao tới.Hỏa nhiệt phát ra khiến cả đám đông im bặt,tròn mắt đứng chờ xem lão Huyết Ma thủ thành danh sẽ đón chiêu quái dị này ra sao.Lão già lúc này mặt mày biến sắc,tung ra mấy tấm phù phòng ngự,điên cuồng mua đôi song bút hộ thân.Hỏa long càng lúc càng áp sát lão già áo vàng,há miệng cắn vào vòng phòng hộ của lão già nọ.Ngay lập tức mấy tấm phù nọ tiêu thất hết,lão già kinh hãi vội độn quang né tránh nhưng không kịp,chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm rồi rất nhanh im bặt.Trên mặt đất lúc này rớt lại cặp song bút đang bốc khói nghi ngút,còn lão nọ vô thanh vô tức biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Minh Tiền thì vui vẻ cực điểm,hắn đã nghe Huệ Tuệ miêu tả uy lực của hỏa đạn này,bất quá đây là lần đầu tiên được xem tận mắt.Hắn vui vẻ đưa súng lên miệng khẽ phù một cái,sau đó cất vào túi trữ vật thông thả đi về phía trong trấn,tách đám người còn đang ngẩn ngơ ở đó mà đi.Tới trước mặt vị thiếu nữ nọ,khẽ gọi.
- Cô nương!
Nàng ta vẫn ngây người,Minh Tiến lấy làm kì quái,gọi lần nữa,lần này hắn dồn một chút âm lực của Sư tử hống!
- Cô nương!
Rất nhanh,thiếu nữ a lên một tiếng,vỗ vỗ lên bộ ngực đang phập phồng.Trong mắt hiện lên một tia sợ hãi,nhìn hắn rồi lại ngây người ra.Minh Tiến lúc này đã bị đám người kia chỉ trỏ không thôi,lại thấy cả đám người của Kha Sát Đường cứ chăm chú nhìn hắn thì cau mày,từ túi trữ vật khoác lên mình một bộ áo cà sa màu phát ra kim quang rực rỡ,khẽ niệm ra một thanh âm trầm ấm.
- A di đà phật!
Lập tức uy áp tỏa ra khiến cho tất cả sợ hãi không dám nhìn ngó nữa,cụp mắt mà lảng hết đi,ngay cả