Cánh cửa phòng nghỉ của Kỳ Dao được đẩy ra, năm thân ảnh nữ nhân tiến vào. Kỳ Dao lúc này đang ngồi tựa vào thành giường ,đang húp từng thìa cháo do Tiêu Hoa đưa tới miệng. Nét mặt nàng có chút nhợt nhạt, lại mang thêm cả vẻ phẫn nộ cùng chút ai oán. Quyên Quyên thấy vậy thì lắc đầu mà thở dài, Nam Cung Bạch Ngạc, Như Hoa, Vũ Vân cùng Tuyết Liên nhất thời đều im lặng. Chờ cho Tiêu Hoa bón hết chén cháo, các nàng mới tìm ghế ngồi xuống bên cạnh giường. Tiêu Hoa khẽ cười nói.
- Kỳ Dao cô nương không sao đâu. Chỉ là giận tại sao lang quân không tới thăm hỏi mà thôi. Hì hì hì…
- Tiêu Hoa lão lão!
Kỳ Dao đột ngột kêu lên đầy ủy khuất, Tiêu Hoa liếc mắt tới năm nữ nhân kia mà cười hì hì, nháy mắt, sau đó khép cửa mà rời đi. Quyên Quyên thấy vậy thì cười, sau đó nói.
- Muội thật sự giận y như vậy sao?
Kỳ Dao im lặng bặm môi, sau đó hồi lâu khẽ thở dài mà gật đầu. Nam Cung Bạch Ngạc nắm tay nàng, sau đó nhẹ nhàng nói.
- Muội đừng suy nghĩ nhiều a, thật sự y không hề có mặt tại đây đâu!
- A? Thế hắc y nhân kia là ai? Sao lại… sao lại…
Kỳ Dao trên mặt hiện lên những tia hốt hoảng, trên mặt lộ ra nét kinh hãi cực độ. Vũ Vân thấy vậy thì mỉm cười, nhẹ nhàng tiến tới ngồi bên giường mà nói.
- Đó là y, nhưng cũng không phải là y!
Kỳ Dao nghe vậy thì hoang mang cực độ, ánh mắt như bị một lớp sương mù che phủ, không thấy rõ đường đi. Tuyết Liên lúc này mới lên tiếng.
- Xin lỗi, trước đây đã hiểu nhầm lang quân của muội. Còn Vũ Vân tỷ nói không sai đâu, bản thân ta cũng không rõ chú pháp của nam nhân nọ là gì, chỉ biết sau khi y theo Quyên Quyên tỷ tới Khách Phòng, lập tức lát sau thân thể tự động tiêu tán. Lại còn nhắc tới cái gì “ly hồn xuất thể” và “nguyên thân”. Hư Ngôn đại sư còn bái kiến y là sư thúc, hỏi y ở đâu thì y chỉ nói là đang dưỡng thương, cũng không biết nơi đấy là nơi nào cả!
Sau đó nàng lại nói tiếp.
- Dao muội, muội biết rõ thân thế y chứ?
Kỳ Dao nghe vậy thì khẽ thở phào, sau đó gật đầu. Tuyết Liên nghe vậy thì ánh mắt tức thời sáng lên, hỏi tiếp.
- Muội biết y là sư thúc của Phương trượng Thiên Hồng Tự?
Lại gật gật đầu.
- Muội biết y là Long nhân?
Kỳ Dao nghe tới đây nhất thời giật mình, sau đó hỏi lại.
- Long nhân?...
Hiểu Vân trấn, Minh Gia Trang.
Nơi sảnh, chỉ còn có ba người là Ngân Nguyệt, Bạch Hổ cùng Đào Nhược Hồng đang im lặng ngồi uống trà. Liên Liên, Như Như, Bạch Phụng lúc này đều đang bế quan. Hiện tại Liên Liên cũng đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ viên mãn, đang quá bộ qua bậc đỉnh phong, chuẩn bị có thể Kết Đan. Như Như thì vừa mới lên Kết Đan Sơ Kỳ không lâu, hiện đang cần tĩnh tọa để hoàn chỉnh chân lực. Còn Bạch Phụng lúc này đã là Kết Đan Trung Kỳ viên mãn, ngấp nghé bước tới ngưỡng đỉnh phong. Đan dược Minh Tiến để lại rất nhiều, thêm nữa lại có Đào Nhược Hồng thường xuyên chỉ điểm khiến các nàng tu tập càng lúc càng thần tốc. Trước đây mà nói, vì Minh Tiến thật sự không có nhiều kinh nghiệm để chỉ điểm, vậy nên các nàng tu tập rất chậm. Nhưng nay thì khác, có hẳn một vị tiền bối Ngưng Phong Kỳ chỉ điểm, các nàng như cá gặp biển lớn, lập tức tăng tiến điên cuồng. Đào Nhược Hồng sau khi quan sát cả ba, cũng chỉ có thể lắc đầu sợ hãi thầm. Bà chưa từng thấy qua ai mà cơ thể có những tố chất hoàn mỹ như vậy để tu luyện, thêm nữa đan dược nhiều như nước, lại toàn là cực phẩm cả. Bà nghĩ tới đây mà thở dài, buồn ình ngày xưa không được kì ngộ như các nữ nhân này. Hơn hết, đó là đệ tử cưng của mình chưa được hưởng những điều nọ thì Minh Tiến đã thất tung…
Đào Nhược Hồng tay vẫn cầm chén trà, nhưng trong lòng lại chìm vào trầm tư. Bạch Hổ lúc này khẽ kéo kéo tay Ngân Nguyệt mà truyền âm.
- Ngân Nguyệt tỷ tỷ, bao giờ chàng ấy mới trở về đây?
Ngân Nguyệt hạ chén trà xuống bàn, nhìn sang phía Bạch Hổ. Chỉ thấy nàng ta dường như có chút hốc hác, ánh mắt đầy nét u sầu thì mỉm cười, sau đó mới đáp.
- Muội cứ bình tĩnh a, điều này thì tỷ không thể đoán trước. Có điều,lúc này chàng ấy đang cần thời gian để hồi phục. Muội yên tâm, ráng tập làm thục nữ đi a. Chàng ấy rất nhanh sẽ trở về… rất nhanh thôi…!
Nàng nói tới đây, trong lòng lại dồn dập ào về những kí ức của mình và Minh Tiến, ánh mắt trở nên xa xăm. Bạch Hổ bên cạnh khẽ dựa vào vai nàng, ánh mắt cũng có chút mông lung, rất nhanh sau đó hai má hồng lên. Đại sảnh cứ như vậy yên tĩnh vô cùng, chợt một tiếng hót lảnh lót khiến cả ba người giật mình, không ai bảo ai mà cùng hướng lên trên không. Chỉ thấy có một bóng tiểu điểu trắng muốt đang bay vòng tròn, miệng hót lên những thanh âm thanh thoát. Đào Nhược Hồng nheo nheo mắt, sau đó làm động