Bốn Hồ nữ gật gật đầu, sau đó ánh mắt đều chiếu tới phía Hùng Lệ, trong mắt ánh lên những tia tiếc nuối cùng chút u sầu. Tiên Nhược đánh bạo hôn lên mũi hắn, sau đó gạt nước mắt theo ba vị tỷ tỷ mà rời đi. Hùng Lệ cũng chỉ im lặng mà thở dài, nhìn cho tới khi bốn bóng nhân ảnh nọ hòa vào dòng người phía xa. Kim Minh thấy vậy thì im lặng, len lén thở phào, lát sau nàng mới nói.
- Tiến ca, về Kim gia thôi!
Hùng Lệ khẽ gật đầu, một Hùng một Hồ song song đi cạnh nhau trên phố.
Nói về Linh Sơn thành này, tấp nập, nhộn nhịp không khác gì thành trì của nhân tộc, chỉ khác một chút về kiểu cách ăn mặc cùng với khí tức nơi đây mà thôi. Trên đường đi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt gặp các Hồ nhân, đủ kiểu khuôn mặt, khí chất. Nam Hồ anh tuấn, uy vũ, cao lớn, nhỏ bé… Nữ Hồ kiều mị, nhí nhảnh, kiêu sa… Thậm chí đôi khi còn gặp các tiểu hồ, chúng hoặc là chạy túm tụm một nhóm để chơi đùa, hò hét đuổi nhau; Hoặc là được dắt đi bởi một cặp nam nữ Hồ; Hoặc là hóa thân thú mà chạy đuổi nhau vòng vòng… Nơi đây không chỉ có Bạch Hồ, Hùng Lệ đã nhiều lần nhìn thấy cả những Hồ nhân có đuôi và tai màu hồng, màu cam, thậm chí còn có một số ít có màu xám hoặc là lốm đốm những khoang xám.
Y phục của Hồ nhân cũng khá thoải mái, khác hẳn với nhân tộc. Ngoài những nam Hồ anh tuấn thường ăn mặc theo kiểu thư sinh của nhân tộc, còn lại các nam Hồ khác thường là ở trần hoặc mặc một bộ quần áo đơn giản. Nữ Hồ cùng rất ít người mặc y phục nhân tộc, đa phần họ mặc một bộ quần áo màu trắng. Áo thường là loại cộc tay, màu trắng hoặc màu hồng, váy ngắn cùng màu. Thêm nữa là bộ y phục này dường như được làm từ một loại vải khá mỏng, lờ mờ có thể nhìn thấy cả nội y. Hồ nữ vốn đầy mị hoặc, thân hình kiều mị, những kiểu y phục nọ lại càng tôn thêm lên nét đẹp mê hồn. Thậm chí còn có một số chiếc váy cố ý xẻ hai bên sườn lên gần sát tới eo, cố ý khoe ra làn da trắng nơi chân đầy khiêu khích. Nếu có tên sắc lang nhân loại nào lọt vào Linh Sơn này, chỉ e cũng sẽ sớm chết bởi thiếu máu vì phun máu mũi.
Kim Minh lúc này đang vắt vẻo ngồi xếp chéo chân trên lưng Hùng Lệ, nàng khẽ cười mà nói chuyện với hắn. Vốn là Kim Minh cùng với hắn tiến vào, trên đường đã thu hút vô số ánh mắt mà nhìn tới cả hai. Điều này khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng hắn cũng biết hiện tại đây là nơi nào, vì thế chỉ biết nhẫn nhịn trong lòng. Kim Minh đương nhiên đã sớm nhìn ra, vì thế nàng nhảy lên lưng hắn mà ngồi. Điều này khiến cho đám người dần dần không chú ý lắm nữa – Chỉ là một con thú cưỡi Bạch Hùng thôi mà.
Người lớn là vậy, nhưng có không ít đám trẻ con thì lại vô cùng dai, chúng dường như rất thích thú với Bạch Hùng mà nữ Hồ tỷ tỷ kia cưỡi. Chạy theo tíu tít phía sau, ánh mắt đầy hiếu kì cùng tò mò. Kim Minh thấy vậy cùng chỉ cười hì hì, đặc biệt là khi những tiểu Hồ Ly nọ nịnh nọt nàng.
- Xinh đẹp tỷ tỷ, cho đệ lên đó với!
- Xinh đẹp tỷ tỷ, đệ cũng muốn!
- Tỷ tỷ, kệ mấy thằng con trai này, uội ngồi lên đó với!...
Những câu nói này khiến hắn không thể kìm chế nổi, phá lên mà cười. Tiếng cười của hắn âm vang khiến cho hầu như đám người xung quanh bị thu hút mà nhìn tới. Duy chỉ có đám tiểu Hồ nọ thì thích thú vô cùng, miệng liên tục nói.
- A, đại Bạch Hùng này biết nói a!
- Ha, hay quá a. Bạch Hùng biết nói chuyện a!...
Kim Minh dường như quên mất mình đã là một Hồ nữ lớn, tính cách trẻ con lại bộc phát. Nàng hóa lại thành Tam Vỹ Hồ, ngồi trên lưng hắn mà rít lên mấy tiếng. Đám tiểu hồ nọ nghe thấy tức thì vui mừng, hóa hết thành tiểu Bạch Hồ hướng lưng hắn mà phốc phốc nhảy lên. Chỉ là có vài tiểu Bạch Hồ cố mãi mà không nhảy lên tới nơi, chỉ có thể đi lẽo đẽo bên cạnh, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn tới Kim Minh. Nàng phì cười, khẽ nhảy xuống dùng miệng ngoặm gáy mấy tiểu Hồ nọ mà thả lên lưng hắn. Trên lưng Hùng Lệ lúc này là hơn mười tiểu Hồ, chúng đang thi nhau nhảy nhót, miệng rít lên những thanh âm đầy khoan khoái. Cảnh tượng này khiến cho những người hai bên đường phải phì cười khúc khích, cả một đoạn phố ồn ào lúc này được thay thế bằng từng tràng cười lớn, đầy vui vẻ.
Cứ như vậy cho tới khi rẽ vào một con phố khác, đi tới trước một môn quan lớn. Hai bên môn quan bày hai bức tượng cửu vỹ lớn bằng ngọc thạch, môn quan này gồm bốn cánh cổng lớn, chất gỗ màu đen, nắm tay màu vàng, cạnh đó là hai Hồ binh, thân mặc kim giáp đứng nghiêm canh gác. Đám tiểu Hồ đương nhiên biết dây là đâu, vì thế nhảy hết xuống mà hô hào nhau chạy đi. Lúc này trên lưng hắn Kim Minh nhảy xuống, lại hóa thân lại thành nhân thân, hướng tới Hùng Lệ mà nói.
- Tiến ca, ủy khuất cho ca rồi!
- Không có gì!
Hắn đáp, vươn người đứng lên, khẽ vặn người phát ra những thanh âm răng rắc. Hành động của hắn lúc này làm hai Hồ binh kia ánh mắt có chút kinh dị. Nhìn hắn lúc trước trông rất bình thường, ấy vậy mà khi đứng lên thì cao lớn vô cùng, lại kinh ngạc hơn chính là bên cạnh Bạch Hùng kia chính là một nữ Hồ Tam Vỹ. Hai Hồ binh nọ không ai bảo ai mà nét mặt đều đanh lại, tay nắm chặt trường thương.
Hùng Lệ nhìn tới cánh cửa, lại nhìn tới một cái bảng làm từ vàng nguyên chất treo trên cửa. Hắn chỉ thấy duy nhất