Kim Minh nghe thấy vậy thì nhất thời giật mình, nàng không hiểu theo đúng nghĩa lời hắn nói, lại cho rằng hắn đang yêu cẩu hầu hạ. Hai má nhất thời đỏ lên, hơi thở có chút dồn dập. Hùng Lệ đang nhắm mắt, nghe thấy vậy thì cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng mắt hắn lúc này đã sớm ríu lại, vì thế lười nhác không mở mắt nhìn mà nói.
- Tiểu Xảo, mệt thì cứ đi nghỉ đi, mặc kệ ta cũng được!
- Không…!
Kim Minh cố gắng biến giọng, run run mà nói. Nàng nhẹ nhàng tới đống chăn gối, bỏ ra khỏi nếp gấp mà trải thật phẳng. Sau đó lại lén nhìn hắn, thấy hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền thì khẽ bặm môi, gật đầu như đã quyết ý. Nàng khẽ trút bỏ y phục, sau đó trút bỏ nốt lớp sa y mỏng manh. Tấm thân kiều mị ấy khoác lên mình tấm chăn, sau đó chậm chạp tiến tới, từ từ nằm xuống bên cạnh Hùng Lệ, một tay choàng qua, kéo chăn đắp lên người hắn. Kim Minh lúc đầu còn cảm thấy ngượng nghịu, nhưng lát sau thì nàng mạnh bạo chui vào trong lòng hắn, áp mặt lên khuôn mặt hắn mà hôn.
Hùng Lệ hơi giật mình, hành động này của hắn khiến nàng dừng lại. Hắn thấy vậy thì lắc đầu mà nói.
- Tiểu Xảo, đừng trêu đùa ta nữa. Mau mặc lại y phục đi!
Đáp lại hắn không có thanh âm nào mà chỉ có hành động, hắn cảm thấy một tấm thân thể ấm áp đang gắt gao quấn chặt lấy thân thể hắn, cái miệng nhỏ đang hôn lên mũi, lên miệng hắn một cách chậm chạp. Hắn cảm nhận được một bàn tay mềm mại, ấm áp đang vuốt ve căn nguyên của mình thì cả kinh. Vội đẩy ra mà mở mắt, giọng điệu có chút cáu gắt.
- Ta đã nói là không đùa kia mà!
Nhưng ngay khi hắn mở mắt, hình ảnh đầu tiên hắn thấy chính là khuôn mặt của Kim Minh chứ không phải Tiểu Xảo. Điều này khiến tay hắn đang đẩy ra chợt khựng lại, Kim Minh thấy vậy thì hai má càng đỏ ửng, nàng hôn hắn, tay bám xiết lấy cổ hắn mà nói.
- Tiến ca, muội… muội muốn là người của ca!
Nói rồi nàng điên cuồng tấn công hắn, Tam Vỹ phía sau hóa lớn, lay động đẩy bật cả tấm chăn ra khỏi hai người. Để lộ ra một thân hình thiếu nữ kiều mị đang như quắp chặt lấy một thân Bạch hùng to lớn. Hùng Lệ thoáng ngẩn người, nhưng sau đó lại nhắm mắt mà nhẩm lại Vô Thần, lát sau hắn đột ngột mở mắt mà ngồi lên, thân mình lơ lửng những kí ngôn phạn âm. Ánh mắt hắn lúc này hoàn toàn một màu kim sắc, bên trong trống rỗng vô định. Dường như trong nó không hề tồn tại hình cảnh một tấm thân thiếu nữ kiều mị đang gắt gao quấn chặt lấy hắn, Tam Vỹ lúc này đang điên cuồng xiết lấy thân thể hắn mà vuốt ve,mơn trớn.
Kim Minh đột nhiên có cảm giác khác lạ, cảm thấy có thứ gì đó kì quái đang áp chế mình, nàng nên ngước lên nhìn. Khi nhìn thấy ánh mắt vô hồn nọ thì trên mặt nàng chợt trào ra nước mắt, rưng rức khóc mà nói.
- Tiến ca… ca chê muội sao? Hay… hay tại muội không có kĩ xảo gối chăn như Tiểu Xảo?... Tại sao ca lại…
Hùng Lệ vươn tay, kéo tấm chăn lên quấn lấy người nàng, sau đó mới lắc đầu mà nói.
- Ta không chê muội,nhưng ta có lý do của riêng mình, muội mau mặc lại y phục đi!
- Tại sao?
Kim Minh ủy khuất hỏi, trên đôi mắt ấy đã ngân ngấn nước mắt. Hùng Lệ thấy vậy thì thở ra, hắn thở dài mà đáp.
- Ta xin lỗi muội!
- Muội không biết, ca phải giải thích rõ. Tại sao ca với Tiểu Xảo thì được, nhưng với muội thì ca lại từ chối? Muội mấy ngày nay đã tìm hiểu vô số những tài liệu về hoan lạc trong các pho sách của Hoàng gia. Chắc chắn kĩ xảo của muội hơn hẳn Tiểu Xảo!
Kim Minh nói,trên mặt lại càng đỏ không rõ do xấu hổ hay tức giận, nước mắt đã lã chã rơi trên má, nàng dùng ánh mắt đầy thất vọng cùng u oán nhìn tới hắn. Hùng Lệ vội vã tăng thêm kim tự phạn âm. Phải biết rằng, lúc này mị hoặc của Kim Minh đã đạt tới cảnh giới cực hạn của Tam Vỹ Hồ, thêm nữa Huyết Ấn nơi mi tâm nàng đang lấp lóe ngân quang . Mị công của Ngân Hồ so với Huyền Hồ cũng là ngang ngửa, một chín một mười. Mị lực này lại không hề phụ thuộc vào cấp bậc tu luyện, cũng may là Kim Minh thật sự chưa biết cách khai mở tiềm lực, bằng không thì dù hắn có Vô Thần hay tụng niệm phạn âm thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ sớm giơ tay xin hàng. Hùng Lệ đã sớm được Xích Nha và Phi Yến nhắc nhở, vì thế không dám khinh xuất.
Hắn khẽ đưa tay lên vuốt má nàng, sau đó nhẹ nhàng hỏi.
- Muội sẽ không hối hận khi ta đã có hôn ước với người khác?
- Không!
- Muội sẽ không hối hận khi biết ta đã có rất nhiều hôn ước với nữ nhân, thậm chí các nàng ta đều vô cùng xinh đẹp?
- Không hối hận!
Kim Minh ngẩng đầu lên, gạt nước mắt, nghiêm giọng mà đáp. Hùng Lệ khẽ mỉm cười, hắn nói tiếp.
- Muội sẽ không hối hận, khi ta vẫn còn có thể có thêm những nữ nhân nữa?
Hùng Lệ thoáng ấp úng, lát sau mới dè dặt nói.
- Ta còn ba vị nữ nhân có hôn ước, xong chưa từng biết mặt họ.
- Muội không hối hận, ngày trước nếu không có ca ra tay cứu. Sợ là lúc này muội không còn tồn tại nữa rồi… Muội không hối hận, vì muội… muội thật sự… thật sự rất thích ca. Tiến ca!
Kim Minh nói, nàng dụi đầu vào ngực hắn, hai tay xiết chặt lấy thân hình to bè nọ. Hùng Lệ khẽ vươn tay vuốt ve lên má nàng, sau đó nói tiếp.
- Vậy thì ta nói gì, muội cũng nghe theo,đúng không?
- Ưm!
Kim Minh khẳng định, ngước mắt lên nhìn hắn mà nói. Hùng Lệ thấy vậy thì gật đầu.
- Vậy ta muốn muội mặc lại y phục, sau đó về phòng mình để nghỉ ngơi, được không?
Kim Minh nghe vậy thì khe khẽ gật đầu, nhưng chưa kịp đứng lên, cánh cửa phòng lại đã được đẩy ra, tiếp theo đó là ba thanh âm nữ nhân cùng a lên hoảng hốt.
Phía ngoài cửa phòng Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt đang đứng đó, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc cùng hoang mang cực độ. Cả ba đang nhìn thấy một Hồ nữ lõa thể đang ngồi gọn trong lòng Hùng Lệ, nữ Hồ này không ai khác lại chính là Kim gia Nhị tiểu thư – Kim Minh. Hắn nhất thời ngẩn ra, không biết nói gì. Kim Minh thấy ba nữ Hồ nọ thì thoáng giật mình, sau đó lại nhớ mình đang không hề mặc y phục thì sợ hãi, cuống cuồng kéo chăn che lấy thân thể. Cung Huyền, Thiệu Lan, Mai Nguyệt tròn mắt nhìn nhau,sau đó kéo cửa lại, tiến vào trong phòng. Cả ba nàng lúc này đều mặc những tấm sa y mỏng