Hiện hồn về,sau đó lại phiêu phiêu
~~Kim Oanh giật mình, vội rời tay mà tới gần lão Hồ nọ, chỉ thấy lão Hồ ghé tai nàng mà thì thào một hồi. Trên mặt cả hai lập tức biến đổi, lúc xanh lúc trắng thật kì quái. Sau đó sắc mặt lập tức đanh lại, bà ta nhìn tới hắn, lại nhìn vế phía lão Hồ mà lạnh giọng.
- Đưa Kim Minh tới giếng cổ!...
Hậu viện Kim gia, một xó nào đó trong khu hậu viện rộng tới cả chục héc-ta này. Kim Oanh đứng đó, sắc mặt tràn đầy hưng phấn. Đứng phía sau lưng bà ta, Hùng Lệ im lặng như một tảng đá lớn, hắn đã bị cấm mở miệng. Chỉ còn đôi mắt khẽ nhìn xung quanh, dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn lồng mà lão Hồ nọ đang cầm, hắn có thể quan sát nơi đây một cách hạn chế. Chỉ thấy đây là một giải đất trống, dưới đất cơ man là lá khô rụng xuống thành một lớp dày, cách đó không xa là vài thân cây khẳng khiu, trơ lại những cành khô. Nhìn về phía bên trái, chênh chếch một chút sẽ thấy có một miệng giếng lớn xây bằng đá xanh, xung quanh cỏ dại úa vàng.
Từ phía xa xa bỗng vang lên những thanh âm nữ nhân, sau đó lại có cả những tiếng lạo xạo bước trên nền lá khô. Kim Oanh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy vậy thì lông mày nhướn lên, khẽ cười đầy khoái trá.
Từ phía tây, có hai bóng đèn lồng đang dần dần tiến tới nơi đây. Lại có tiếng nữ nhân hỏi.
- Hai tỷ, rốt cuộc là có việc gì mà mẫu thân lại gọi muội tới đây?
“ Là Kim Minh!” Hắn giật mình, định hét lên cảnh báo nhưng vô dụng, hắn lúc này nào có thể nói? Lại nghe thấy tiếng nữ nhân khác vang lên.
- Xin lỗi tiểu thư, chúng ta cũng không được rõ!
Tiếng lạo xạo càng lúc càng lớn, sau một hồi thì ba bóng nữ nhân xuất hiện trước mặt ba người bên này. Kim Minh thấy mẫu thân nàng, lại thấy cả Hùng Lệ đang đứng phía sau thì vui vẻ định chạy tới. Hùng Lệ cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, nhưng dường như nàng không hề nhìn thấy. Đúng thôi, căn bản là nàng chỉ thấy hắn chứ không thể thấy được ánh mắt đầy lo lắng của hắn lúc này. Chiếc đèn lồng duy nhất do lão Hồ nọ nắm dữ đã được hạ xuống gần chân Kim Oanh.
- Giữ lấy nó!
Kim Oanh lạnh giọng, lập tức hai nữ Hồ phía sau bước tới, buông đèn dưới đất mà bắt tới hai cánh tay Kim Minh, xoắn ngược lại mà chế trụ nàng. Kim Minh thấy vậy thì cả kinh, định né tránh nhưng động tác của nàng lại quá chậm chạp, rất nhanh bị chế trụ. Nàng ngạc nhiên, sau đó sợ hãi nói.
- Mẫu thân…!
- Câm miệng, ta không phải là Kim Xuân, ta không phải là con tiện nhân mẫu thân ngươi!
Kim Oanh gay gắt nói, giọng điệu lập tức trở về lại chính mình khiến Kim Minh thoáng ngẩn người, nàng run run hỏi.
- Mẫu thân… Không đúng, ngươi không phải là mẫu thân, thanh âm mẫu thân không phải như vậy. Ngươi là ai?
Kim Oanh ha hả cười lớn, giơ ngón cái đầy vẻ tán thưởng hướng tới nàng.
- Giỏi, ha ha ha… Đúng, ta không phải Kim Xuân, không phải mẫu thân ngươi. Ta là Kim Oanh, là muội muội của mẫu thân ngươi!
Kim Minh giật mình,nhất thời ngây ngốc nhìn tới. Lại một phen kinh hãi khi nữ Hồ trước mặt lấy khăn tay lau đi lớp trang điểm, để lộ ra mục diện thật. Chỉ thấy khuôn mặt quả nhiên trẻ hơn mẫu thân nàng rất nhiều, thêm nữa nơi đuôi mắt nữ Hồ này có một nốt ruồi nhỏ. Nàng run rẩy, trong lòng lại nhớ tới lời mẫu thân. “Minh Nhi, con còn một người cô tên gọi Kim Oanh. Nàng ta rất xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng đố kị. Nếu con vô tình gặp mặt thì tốt nhất nên tránh đi, đừng nên tới gần nàng ta…”. Kim Minh mơ hồ nhớ lại, lại nhớ sau khi mẫu thân nói xong thì thường xuyên thở dài, lẩm nhẩm những câu nói rất nhỏ. Nàng lúc đó cũng chỉ nghe loáng thoáng được một vài từ: “Bạch Phỉ Thúy”, “Mộng La hồ”. “Nhai ca”…
Kim Oanh khẽ cười, nhìn tới vẻ mặt u u mê mê của Kim Minh mà nói.
- Thế nào? Mà thôi… giờ không phải lúc ngạc nhiên, nghe ta nói đây!
Hùng Lệ phía sau chợt cảm nhận được sát khí vô hình từ người Kim Oanh tỏa ra, hắn nhất thời kinh hãi, nhưng sau đó lại càng khẩn trương, cố gắng kháng lại những sợi xích vô hình đang giam giữ lấy hắn. “Không được, ta không thể để Kim Minh gặp nguy hiểm, ta không thể…”. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng lập tức bừng bừng bốc lên ngọn lửa chính khí, hắn gồng tay, gồng chân tới mức căng cứng, trong ánh mắt như xuất hiện những tia lửa. Hắn mơ hồ cảm nhận xung quanh mình là vô số những sợi xích sắt, chúng buộc tay buộc chân hắn như những con rối, hắn cần phá bỏ, hắn muốn phá bỏ chúng. Hắn không muốn Kim Minh bị thương tổn, hắn không muốn làm kẻ vô dụng, chỉ có thể đứng nhìn người ta làm hại nàng. Hai bàn tay nắm chặt lại, hắn mặc kệ hậu quả, mặc kệ hoàn cảnh. “Không có chân lực thì sao chứ? Không phải tu tiên giả thì có sao chứ? Ta thà chết chứ không thể để những người mình yêu quý gặp nguy hiểm!”. Trong mắt hắn lại hiện ra tình cảnh của Kỳ Dao, hắn uất hận, hắn căm phẫn chính mình. Nếu như trước đây, hắn vì ích kỉ,vì sợ hãi, vì e ngại mà không dám liều mạng giải cứu Liên Liên. Thì bây giờ, hắn cảm thấy mình thật sự khốn kiếp, thật sự đáng phỉ nhổ. Các nàng ấy đều một lòng vì hắn, sẵn sàng chết vì hắn, vậy mà hắn lại chỉ ích kỉ, lại chỉ suy nghĩ riêng cho bản thân mình. “Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!!!”.
Hắn gầm lên, trong khoảnh khắc ấy hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng lại cảm thấy có một mắt xích đã bị phá vỡ. Hắn cả mừng, dồn hết ý trí của mình, liều mạng gồng lên. Hắn phải làm được, hắn sẽ làm được.
Khục! Một thanh âm lạ lẫm vàng lên khiến tất cả đều thoáng giật mình, sau đó ánh mắt lập tức hướng tới nơi phát ra thanh âm kia. Kim Minh cùng Kim Oanh mắt đều trợn tròn đầy kinh hãi, chỉ thấy Hùng Lệ phun ra một ngụm máu lớn, tay chân hắn run rẩy kịch liệt, lại nghe hắn nói.
- Kim… Kim Minh, muội… muội mau chạy… để ta… ta… cản đường!
Hắn từng bước, từng bước chậm chạp bước lên phía trước. Mỗi bước chân, mỗi động tác vung tay là thân thể hắn lại run lên từng chập, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nơi trán, lông đã bết lại những mồ hôi. Kim Oanh rất nhanh hồi tỉnh, quát lớn.
- Đứng lại!
Hùng Lệ thân hình to lớn ấy chợt khựng lại, nhưng sau đó lại gắng gượng bước đi. Mỗi bước chân của hắn đóng lên nền đất những vết sâu hoắm. Kim Oanh càng lúc càng kích động, lại hét.
- Ta nói ngươi đứng lại, mau đứng lại!
- Đừng… hòng…!
Hắn nói, vẫn bước lên phía trước. Nhưng bước chân của hắn