Kim Minh nhập cung, lại trải qua vô số những lễ nghi phức tạp. Cho tới lúc lên điện, dù là đối mặt với phụ thân mình, nàng cũng im lặng không nói nửa lời. Linh Trâm như đã hứa trước với Vô Lệ, lập tức hướng Hồ Vương xin ban hôn ước cho Kim Minh và Vô Lệ. Hồ Vương nghe nàng giảng giải một hồi, mặc dù là có chút không cam tâm nhưng đành gật đầu chấp thuận. Linh Trâm thì cao hứng vô cùng, ánh mắt toát lên sự vui vẻ cực độ. “Bớt đi một thế lực tranh dành hậu cung, thêm một kẻ giúp giảm bớt áp lực ái ân của hai nữ Hồ kia với Vô Lệ. Chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?"...
Kim Minh lúc này đang ngồi yên lặng trong một gian phòng lớn, nơi đây là lầu ba của Đường Tháp. Nàng khẽ thở dải đầy u uất, sau đó đột nhiên lấy từ trong ống tay áo của mình một viên hoàn đan màu đỏ như máu. Nàng tự đưa tới miệng mình, khẽ thì thào.
- Tiến ca… muội tới với huynh đây, xin hãy chờ muội!
Vô Lệ đang cao hứng vô cùng, rời yến tiệc chúc mừng mà rời về Đường Tháp. Nhưng lúc lên đến nơi, hắn chỉ kịp hô lên một tiếng đầy kinh hãi. Chỉ thấy Kim Minh nằm đó, toàn thân trắng toát, lạnh lẽo như băng…
Sớm hôm sau, thông cáo Kim Minh lâm trọng bệnh qua đời khiến cả Linh Sơn bàng hoàng. Những nô bộc, những lão Hồ quen thân với nàng đều u uất, ảo não lắc đầu. Họ nhớ tới một vị tiểu thư vui vẻ, hoạt bát, hay giúp người dạo nào nay đã trở thành người cõi khác. Tin tức tới tai Viên gia, nhưng vì không để Viên Chính bị kích động, tất cả đều được lệnh im lặng. Kim Gia ngay lập tức treo đèn lồng trắng, toàn gia không ai không u sầu, có lẽ chỉ duy nhất có Kim Oanh cùng với vài kẻ thân tín là im lặng. Ngoài mặt tạo ra vẻ u sầu, nhưng trong lòng thì cười nhạt. “Hừ, tự sát sao… Ngươi còn quá may mắn đấy” Kim Oanh nhủ thầm.
Hồ Vương ban quốc tang, lại cho người đem di thể Kim Minh ướp lại trong Băng Phách. Bảy ngày sau sẽ đưa về Kim Gia lo hậu sự…
Minh Tiến hé mắt, khung cảnh xung quanh hắn lúc này quả thật quá lờ mờ. Hắn khẽ vươn tay lên dụi mắt, vẫn vậy. Nhưng hắn chợt giật mình, a lên một tiếng đau đớn. Hắn cảm thấy toàn thân, nơi nào cũng đang truyền tới những cảm giác đau đớn kịch liệt. Ngoại trừ cánh tay phải còn tương đối lành lặn, tay trái, hai chân, thân thể… đâu đâu cũng là những cơn đau đớn truyền về. Hắn gắng giơ bàn tay phải lên vuốt mặt, chỉ cảm thấy mặt mình cũng được bó bởi những lớp vải thì ngạc nhiên. Lại thêm một lần nữa giật mình, hắn nhìn thật kĩ bàn tay phải của mình, trên cánh tay ấy cơ man là những vết sẹo, nhiều chỗ vẫn đang rỉ máu. Nhưng những thứ đó không làm hắn quan tâm, hắn quan tâm tới thứ khác kia. Minh Tiến giơ lên cánh tay phải, tự lẩm bẩm.
- Ta… ta đã thoát khỏi chú nguyền rồi?
- Bá Ôn thúc, ca ca kia tỉnh lại rồi!
Một thanh âm bé gái vui vẻ hét lên khiến hắn giật mình, hắn cố gắng nghiêng đầu qua, chỉ thấy có một bóng trắng lờ mờ đang chạy vụt từ chỗ hắn ra phía xa. Hắn chỉ lờ mờ thấy thế, sau đó bực bội mà buột miệng.
- Khỉ thật… Minh Tiến, không có kính thì quả mày thật vô dụng!
Có tiếng chân người trầm ổn bước vào, Minh Tiến thoáng giật mình, cố gắng nhìn. Chỉ thấy một bóng người mặc đồ màu xám trắng bước vào, lại nghe một giọng nói nghiêm trang, thanh âm pha lẫn chút vui mừng.
- Đừng cử động mạnh, tiểu huynh đệ. Toàn thân ngươi đang bị thương, cử động ắt sẽ đau đớn vô cùng!
Sau đó bóng xám nọ khẽ cầm cổ tay hắn, hồi lâu mới buông xuống, hỏi.
- Tiểu huynh đệ, ngươi giờ thấy sao?
- Ta muốn kính cận, ta giờ nhìn thứ gì cũng mờ mờ cả!
Minh Tiến buột miệng, sau đó lập tức im bặt. Đây là chỗ nào, liệu có ai biết về thứ gọi là kính cận ngoài hắn kia chứ? Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, bóng xám nọ dường như đang gật đầu, vội vàng bước ra, lát sau đưa tới cho hắn hai vật. Một vật chính là Thiết Huyết, vật còn lại chính là một cái hộp gỗ màu đỏ. Minh Tiến cố gắng dùng tay phải và miệng để mở cài hộp ,cầm lấy thứ trong hộp mà giơ lên trước mặt, hắn lập tức mỉm cười. Nhanh tay mở gọng rồi đeo lên mặt, đây chính là cặp kính cận của hắn, cặp kính mà lúc hóa thân thành Bạch Hùng ở Bạch Miêu trang, hắn đã quăng đi đâu chẳng rõ.
Bá Ôn thấy nam nhân bị thương nọ cười lên đầy vui vẻ, lập tức trong lòng lão thở phào một hơi. Nguyên là Bá Ôn trong một lần đi hái thuốc, vô tình nhìn thấy trên bâu trời mây đen vần vũ một góc nhỏ, lôi điện ì ùng. Sau đó từ trong đám mây nọ, có ba đạo ánh sáng lao xuống phía rừng cây trước mặt. Bá Ôn vốn là một ngươi tinh thạo thuật chiêm tinh, vì thế không khỏi hiếu kì mà tiến tới. Theo những gì đã được đọc, nếu như là thiên tinh giáng, tức thì nơi đó phải có dị trạng phát ra sức ép mãnh liệt, nhưng lần này thì không.
Bá Ôn cứ theo hướng nọ mà đi, sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng đã tới gần nơi thiên sa nọ. Nhưng Bá Ôn lại thêm một phen kinh hãi, lần này không hề thấy bụi đất, hố lõm đâu cả mà chỉ thấy phí trước mặt có ba đạo ánh sáng, một xanh lục,một đỏ, một hoàng kim đang lập lòe phát sáng. Điều này khiến Bá Ôn càng lúc càng kinh ngạc, liều mạng tới gần. Cho tới khi thấy rõ mọi việc thì không khỏi kinh hãi. Chỉ thấy trong ba đạo ánh sáng nọ là ba thân ảnh nhân dạng, màu đỏ và hoàng kim là nam nhân, màu xanh lục là nữ nhân. Nam nhân trong luồng sáng màu hoàng kim dường như đang nằm trong một bọc vải lớn.
Xích Nha và Phi Yến im lặng đứng đó, khẽ nhìn tới Bá Ôn phía trước mặt lộ ra ý đề phòng. Phi Yến nheo mày, lập tức trên mắt thanh quang đại thịnh mà chiếu tới Bá Ôn. Nhìn tới ánh mắt ấy, Bá Ôn trong lòng run sợ cực hạn, muốn đi nhưng chân khôn tài nào bước đi nổi. Ánh mắt nọ như lưỡi dao, mò, khoét, đào bới xem xét nội tâm y. Hồi lâu mới dừng lại, Xích Nha nhìn qua Phi Yến, thấy nàng ta gật gật đầu thì cũng gật nhẹ, hướng tới Bá Ôn mà nói, thanh âm ầm ầm như sấm gào khiến