Và y bắt đầu nói, đại khái là bịa ra truyện về gặp mặt Minh Tiến, sau đó là cha mẹ Tiểu Sương đã đính ước Minh Tiến với nàng từ nhỏ… Cứ như vậy mà tuần tự kể ra, không chút vấp váp. Lại nói Minh Tiến là cô nhi, không cha không mẹ, vì vậy xin cả ba người đừng tranh dành nữa. Ba người nọ nghe xong thì im lặng, không nói thêm lời nào. Họ đều biết tài hoa cùng con mắt nhìn người của Lưu Bá Ôn, thật sự muốn kết thông gia với y nhưng ngặt nỗi không có con trai. Nay thấy Minh Tiến thì vui mừng hơn bắt được vàng, ngờ đâu lại ra cơ sự này? Thêm nữa, Hoa Hạ này xưa nay vô cùng tôn trọng lễ nghi, dù không cần môn đăng hộ đối nhưng ít nhất cả hai bên phải có phụ mẫu sinh thành thì mới có thể đưa lễ, sau đó kết thông gia. Đành rằng là Minh Tiến không có phụ mẫu sinh thành, Lưu Bá Ôn thân là sư phụ, có quyền quyết định thay. Nhưng họ cũng biết thân thế Tiểu Sương, cũng biết gia cảnh của nàng nên không dám ép duyên. Điều quan trọng hơn hết, chính là các thiếu nữ là đương kim tiểu thư của ba gia tộc có danh tiếng lớn, lẽ nào lại đi làm thiếp?
Bá Ôn nói xong, lại luôn miệng tạ lỗi khiến ba người nọ chỉ cười mà lắc đầu. Chợt,từ bên ngoài bước vào một lão già, lập tức câu chuyện nọ được gác lại. Bá Ôn bước tới, đỡ tay người nọ mà ân cần hỏi han.
- Tiên lão, có việc gì mà giờ này lão không nghỉ ngơi, lại lặn lội tới đây làm gì? Bệnh đau đầu lại tái phát sao?
Lão già nọ khẽ lắc đầu, chậm rãi nói.
- Lưu đại nhân, lão Tiên ta tới đây cũng chỉ là muốn nhờ đại nhân chút việc, chứ không phải vô cớ quấy quả đâu!
Bá Ôn lắc đầu, cười mà nói.
- Không quấy quả, không quấy quả!
Sau đó dùng mắt ra hiệu cho Minh Tiến, hắn đương nhiên hiểu ý, bê lại chỗ lão già nọ một cái ghế,nhẹ nhàng đỡ lão ngồi xuống. Tiểu Sương nhanh nhẹn mang tới mộc cốc trà. Lão già nọ nhấp một ngụm trà, sau đó nói.
- Lưu đại nhân, việc trong kinh thành ban bố chiếu chỉ, chắc đại nhân không lạ?
- Không lạ!
Bá Ôn thở dài lắc đầu, lão già lại tiếp.
- Thôn ta gần đây càng lúc càng nhận thêm nhiều người tới, chắc đại nhân cũng hiểu nguyên do chứ?... Vậy ta không dài dòng nữa, họ muốn xin ở lại thôn ta, ta muốn nhờ đại nhân xắp xếp cho họ. Chứ… cái thân già này…
- Tiên lão, lão cứ yên tâm. Tạm thời cứ để họ nghỉ lại ở những nhà lân cận, sáng mai ta sẽ có an bài!...
Sau khi Tiên lão cáo từ, bốn vị nọ cùng con gái đều lần lượt cáo từ. Ánh mắt của ba người nọ vẫn đầy tiếc nuối và ẩn ý nhìn tới Minh Tiến. Hắn đánh cố ý làm lơ như không nhìn thấy, theo Bá Ôn lùi vào phòng khách. Sau một hồi dọn dẹp, Bá Ôn nhìn tới Tiểu Sương cùng hắn mà nói.
- Đã muộn rồi, hai người mau về phòng mình nghỉ ngơi đi. Mai sẽ là mọt ngày bận rộn đấy!
Tiểu Sương nhẹ nhàng gật đầu, tranh thủ liếc mắt nhìn tới Minh Tiến một cái, sau đó mới chịu rời đi. Hắn lúc này chỉ đứng cười, chờ cho tiểu cô nương đi rồi mới thở phào một cái. Bá Ôn khẽ cười, đoạn vươn tay lấy một cuộn da lớn ở phía trên giá sách bằng tre đặt bên phải phòng khách. Khẽ thổi đi bụi bên ngoài, lại trải nó ra cái bàn lớn. Vừa làm, y vừa hướng tới hắn mà hỏi.
- Sao rồi? Mấy ngày nay mệt mỏi vì những trò tinh quái của Tiểu Sương lắm sao?
- Mệt, mệt hơn là chết!
Minh Tiến buột miệng nói, sau đó chợt im lặng, cảm thấy mình nói hơi quá đà. Bá Ôn thì mắt vẫn nhìn vào trong tấm da thú nọ, không hề nhìn tới hắn mà nói tiếp.
- Điều này cũng là bình thường thôi, Mị Cốt nếu như đồng hóa cùng Tiểu Sương lúc nó trưởng thành thì hành động sẽ khác, ít nhất sẽ không tới mức này. Đấy là lý do tại sao ta dùng dược vật kiềm chế Mị Cốt phát tác, chỉ có điều…
Y chợt ngừng lại, sau đó khe khẽ thở dài mà tiếp.
- …Chỉ có điều là Mị Cốt không biết vì sao lại phát tác sớm như vậy. Ta cũng không biết tại sao lại như vậy nữa!
Minh Tiến khẽ gật đầu, ngay cả hắn cũng không biết chính vì hắn mà Mị Cốt nọ bộc phát thì liệu còn ai biết? Bá Ôn lúc này mặc dù mắt vẫn đang chăm chú nhìn tới tấm da thú kia, xong trong lòng lại cảm thấy có nhiều nghi vấn. Y có đọc qua nhiều kinh thư, đương nhiên có biết qua một vài giai thoại về Phật Thể. “Phật thể đa phần chỉ thích hợp cho những người tu hành, là một thể trạng chỉ phù hợp với phật môn. Nhưng Minh Tiến mặc dù là người tu luyện phật pháp, song lại chưa rõ hắn sau này có định quy y hay không? Thêm nữa hắn là chân long…”. Bá Ôn dừng lại, quay người tới giá sách, lấy xuống một quyển sách bìa màu xanh, khẽ chìm vào suy tư.
Minh Tiến vì tò mò, đã tiến tới gần cái bàn lớn. Hắn nhìn tới tấm da nọ, lập tức thông suốt tất cả, đây là bản đồ của Thanh Điền. Và Bá Ôn chính là đang sắp xếp chỗ cho những người mới tới kia. Minh Tiến khẽ xoay tấm da nọ vài lần, sau khi hình dung được địa hình, hắn bắt đầu liên tưởng tới những thứ mình đã được học trước đây, ngón tay khẽ vẽ lên tấm da nọ những đường nét vô hình mà chỉ có hắn mới hiểu.
Minh Tiến học giám sát, đương nhiên tất cả các phương diện của nghành xây dựng hắn đều nắm rõ trong tay. Việc bố trí này với hắn quả thật không khó, nhất là các ngồi nhà ở đây đa phần là nhà một tầng. Điều này khiến việc bố trí lại