Cốp cốp cốp… Tiếng vó ngựa gấp gáp lao về hướng Thanh Điền. Trên bốn con tuấn mã màu đen, có ba binh sĩ thân mặc chiến giáp, lưng đeo chiến đao. Người còn lại mặc một bộ y phục màu xanh lục, dường như là một thái giám. Cả bốn phóng như bay, tiếng vó ngựa vang tới từ xa cùng tiếng quát tháo tránh đường của ba tên binh sĩ nọ khiến mọi người đang đi lại trên con đường nhỏ đều vội vã tránh né…
- Lưu đại nhân, Lưu đại nhân… Mọi việc không ổn rồi!
Một nam nhân trung niên vội vã chạy thẳng vào khách phòng, nơi đó hắn, Tiểu Sương cũng Bá Ôn đang ngồi dùng bữa. Dường như quá lo lắng, nam nhân trung niên nọ bỏ qua hết tất cả, chạy tới trước mặt Bá Ôn mà quỳ lạy.
- Lưu đại nhân, mọi việc không ổn rồi. Cầu mong đại nhân cứu tiểu nữ nhà ta, van cầu ngài!
- Lão bá, hãy đứng lên đã. Có gì từ từ nói, mọi việc đều có cách giải quyết cả!
Bá Ôn đứng dậy, khẽ đỡ tay nam nhân nọ đứng lên, Minh Tiến nhanh nhẹn kéo cái ghế của hắn tới phía sau người này, Tiểu Sương thì nhanh nhảu mang tới một cốc trà. Nam nhân nọ hớp vội vài ngụm trà, sau đó gấp gáp nói.
- Lưu đại nhân, Tiểu Quang nhà ta trên đường đi chặt củi, vô tình gặp bốn vị sai nha hỏi thăm đường vào tới Thanh Điền. Tiểu Quang cố ý lừa cho họ đi đường vòng, sau đó một mạch về đâu báo tin cho ta. Nó còn nói bốn người nọ nhắc tới lệnh tiến cung cùng với tên ngài, vì vậy mà ta cấp tốc tới đây báo tin!
Bá Ôn thoáng cau mày, Thanh Điền này đã bao lâu nay miễn tiếp chiếu chỉ, vậy mà lần này lại có kẻ đến, có lẽ nào Nguyên Chương lại đang có mưu đồ gì đó? Đoạn lập tức quay sang phía Tiểu Sương cùng Minh Tiến, trên mặt đầy khẩn trương mà nói.
- Cả hai lập tức đưa tất cả các thiếu nữ trong thôn trốn đi, mọi việc còn lại để ta lo liệu. Mau đi đi!
Thanh Điền một phen nhốn nháo, Minh Tiến cùng Tiểu Sương nhanh tróng tới gõ cửa tất cả các nhà trong thôn, thông báo với họ tin khẩn, đồng thời bảo họ lập tức lùi về phía trong rừng để trốn đám sai nha nọ. Trong thôn lúc này dường như chạy loạn, vô số thiếu nữ mặt mày hớt hải, lo lắng chạy qua gọi nhau cùng trốn đi. Trong lúc này, năm thiếu nữ dạo nọ vẫn thản nhiên ở trong phòng. Thiếu nữ áo vàng khẽ cười.
- Cuối cùng cũng đã có cơ hội, các muội trước tiên mau chóng rời đi, mọi việc còn lại để cho ta!
Bốn nàng kia khẽ gật đầu, mau mắn rời đi, hòa vào dòng nữ nhân đang chạy trốn. Thiếu nữ áo vàng thì ngược lại, nàng thản nhiên cởi bỏ y phục, nhảy vào bồn nước tắm…
Minh Tiến cùng Tiểu Sương mau chóng dẫn những thiếu nữ nọ chạy về phía cánh rừng. Nơi này là nơi Bá Ôn thường cùng hăn đi hái thuốc, do đó mà hắn đã sớm quen thuộc. Dẫn tất cả lên trên một mỏm núi, sau đó đưa vào một thạch động lớn. Đây là nơi Bá Ôn thường dùng làm nơi nghỉ chân mỗi chuyến đi tìm dược vật. Minh Tiến khẽ liếc mắt nhìn quanh, trong thạch động lúc này có khoảng hơn bốn mươi nữ nhân, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ lo lắng, bồn chồn cực hạn. Chợt có một người lên tiếng, một thiếu nữ áo hồng, gương mặt khả ái bất ngờ gọi.
- Nga tỷ, Nga tỷ…
- Có người chưa đi sao?
Minh Tiến ánh mắt chiếu tới thiếu nữ áo hồng nọ, ánh mắt hắn dường như làm nàng ta xấu hổ, hai má hồng lên. Một hồi lâu, nàng ta mới ấp úng nói.
- Công tử, còn thiếu tỷ tỷ của ta. Lúc người cùng Tiểu Sương muội tới báo tin, tỷ tỷ ấy dường như đang chuẩn bị tắm trong phòng riêng của mình!
- Cô nương ở gian nhà nào?
- Gian đầu tiên, phía Bắc!
Minh Tiến khẽ gật đầu trấn an, sau đó thân hình hắn chợt động, thân ảnh lóe sáng một cái rồi mờ dần mà biến mất. Những nữ nhân thuộc Ô Nha ty khi nhìn tới đều không ai bảo ai mà len lén nhìn nhau, họ đều không ngờ nam nhân này lại là một cao thủ võ công. Thông tin thu thập trước đây quả thật vô cùng khiếm khuyết, tất cả đều âm thầm lo lắng cho vị đại tỷ Trưởng ty. Hành động này của hắn khiến tất cả các thiếu nữ bên trong thạch động đều kêu lên một tiếng sợ hãi, chỉ duy nhất có vài người là khẽ thốt.
- Cao thủ… cao thủ võ công a…!
Minh Tiến trong lúc này cảm thấy sốt ruột, hắn vì thế không kiêng kị gì mà dùng ngay tới Di Động Thuật rời đi. Đây là tình huống khẩn cấp, nếu không phải vì vậy thì chắn chắn hắn chẳng bao giờ hiển lộ khả năng của bản thân mình. Tiểu Sương thì khẽ nheo nheo mắt, nhìn tới bóng thân ảnh chớp ẩn chớp hiện phía xa xa, trong lòng càng cảm thấy thú vị. “Sau lần này, nhất định phải trêu chọc chàng ta một phen mới được!”…
Phía ngoài cổng thôn, bốn con tuấn mã đã được ghìm cương lại. Bốn người nọ xuống ngựa, khẽ phủi phủi đi áo quần bám bụi đường mà tiến vào. Buộc ngựa tại một gốc cây khô, cả bốn đang định tiến vào sâu hơn thì giật mình. Chỉ thấy một đoàn người từ trong thôn tiến ra, đi đầu là một lão nhân già nua, bên cạnh đó là một nam nhân trung niên, thân vận nho y màu xám. Bốn người này đương nhiên nhận ra đây là ai, lập tức nét mặt thay đổi, cố nặn ra nụ cười hướng tới người kia.
- Lưu đại nhân!
- Không dám, Bá Ôn đã từ quan, xin đừng dùng danh xưng ấy để gọi. Không biết mấy vị Nội Cung Thị Vệ cùng với vị Công Công này có việc gì mà phải lặn lội tới Thanh Điền xa xôi này?
Bá Ôn nói, ánh mắt khẽ lướt nhanh trên y phục những kẻ mới đến. Y đương nhiên có thể nhận ra chiến giáp của Nội Cung Thị Vệ, còn tên thái giám nọ, qua y phục dường như là một thái giám mang hàm thất phẩm. Tên thái giám nọ khẽ cười, sau đó cung kính bái lễ nói.
- Lưu đại nhân khách sáo rồi!... Lưu Bá Ôn cùng