- Không thể nào,đây là thứ pháp bảo gì?
Nam tử có vẻ mặt âm trầm lên tiếng, lúc này trên khuôn mặt hắn nơi trán nhăn lại,trông cực kì khó coi.Nam tử tóc hoa râm thì âm trầm hơn,không nói một lời nào mà chăm chú quan sát.Một hồi lâu sau mới nói.
- Đạo hữu có quan hệ thế nào với Lam Nguyệt Cốc?
- Lam Nguyệt Cung ?Đại ca,rốt cuộc kia là thứ pháp bảo gì mà cổ quái như vậy?
- Chí Bình,nếu như ta không nhầm thì kia là pháp bảo Bát Quái Đồ của đệ tử Lam Nguyệt Cốc.
Nam tử tóc hoa râm nói lên câu này khiến toàn trường nhất thời im lặng.Lam Nguyệt Cốc là cái gì?Là một trong cửu đại tông môn tu tiên hàng đầu của U Châu,danh bài đứng hàng thứ ba.Người áo đen trước mặt là đệ tử Lam Nguyệt Cốc,lại gan lớn dám sinh sự cùng Tinh Vũ Môn ngay tại tơi gần tổng đàn của bang này.Ắt hẳn sau lưng là người có thế lực rất lớn chống lưng.
Đám bụi tan dần cùng với sự kinh hãi không ngừng tăng lên của đám người Tinh Vũ Môn.Thanh kiếm kì quái nọ vẫn lơ lửng trên không,còn tấm vải nọ đã biến thành một đồ hình thái cực bát quái chắn trước mặt người nọ.Bảo hộ hắn không một chút thương tổn nào,dù chỉ là một sợi tóc.Chí Bình rốt cuộc không kìm lòng được nữa,quay sang truyền âm với nam nhân tóc hoa râm.
- Đại ca,giờ phải làm sao đây?Hay là đệ cầu cứu viện,dù sao nơi đây cách tổng đàn cũng không quá xa!
- Đệ không nên vọng động,cứ tùy theo tình huống hiện thời rồi tính tiếp.Nếu có thể không xung đột thì cố gắng không nên gây chiến,điều động nhân lực chỉ là hạ sách mà thôi.
Trong hai người,vị tu sĩ tóc hoa râm này có cái đầu mưu lược cùng tính cách trầm ổn hơn sư đệ hắn nhiều.Hắn lại được Cát Đằng tin tưởng sau nhiều năm phái đi làm nhiệm vụ bên ngoài.Vốn tinh ranh thành tính như hồ ly,lại có cái đầu mưu lược của một trí thức giả nên hắn vô cùng được trọng dụng.Nhưng sự tình này lớn quá mức dự liệu của hắn,nếu chỉ là một tán tu thì không có gì,chỉ cần diệt sát là hết chuyện.Nhưng đằng này đối phương lại có gốc gác từ Lam Nguyệt Cốc,nếu xử lý không khéo rất có thể gây nên một trường huyết sát.Hơn nữa bang hội của mình chỉ là một tiểu bang,cho dù có cầu cứu các thế lực lân cận cũng khó có ai đáp ứng giúp một tiểu bang chống lại một trong cửu đại thế lực.
Hắn tự cho là mình thông tuệ,nhưng lần này thì phán đoán hoàn toàn sai lầm.Chẳng những người áo đen trước mặt không hề có liên quan gì tới Lam Nguyệt Cốc,lại sai nữa khi mảnh vải nọ cũng không phải là Bát Quái Đồ của môn phái này.Tuy bên ngoài hình thức khá giống nhau nhưng cấp bậc thì chênh lệch xa.Bát Quái Đồ chỉ là pháp bảo cấp bậc linh khí cấp trung,đệ tử nội đường Lam Nguyệt Cốc mới được phép sử dụng.Còn mảnh vải này của Minh Tiến là một kiện cực phẩm cổ bảo,năm xưa Huệ Tuệ dùng một lọ Thiên Hoa Ngọc hoàn cùng với thuyết phục nửa ngày trời mới trao đổi được từ tay một vị tu tiên giả.Tên của nó là Cửu Chuyển Thái Cực Đồ,ngoài năng lực hấp thụ mọi công kích pháp lực bằng phù chú,nó còn có thể thu liếm khí tức.Nếu tu tập ở nơi linh mạch quá ít,có thể dùng nó như một trận pháp thu gom linh khí.
Lại thêm một miếng vãi trắng chứa đầy chữ bay tới tay đám người của Thiên Vũ Môn.Nam tử tóc hoa râm sắc mặt biến đổi không thôi. “Nếu thả người thì chắc chắn môn chủ sẽ trách phạt,uy tín của mình sẽ bị giảm sút nhiều.Còn nếu không thả thì có nguy cơ gây ra loạn chiến,thật là đau đầu”.Bèn hướng về phía người áo đen thi lễ rồi nói.
- Đạo hữu,chuyện này người đừng nên làm khó chúng ta.Nếu bây giờ ta trao người cho đạo hữu,chúng ta chắc chắn sẽ bị quở trách.Chi bằng mời đạo hữu cùng chúng ta tới tổng đàn,ta sẽ mang chuyện thưa lại với môn chủ.Mong đạo hữu thứ lỗi!
Nói xong thì xá dài một vái,lòng thầm mong vị áo đen này biết khó mà không bắt ép.Minh Tiến cau mày “Càng kéo dài lâu thì càng bất lợi,phải nhanh tróng ra tay thôi!”.Hắn khoa tay ra vẻ cự tuyệt,thu lại Cửu Chuyển Thái Cực Đồ về túi trữ vật,giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết.Thanh hắc kiếm nọ chợt rung lên,phát ra những tiếng ông ông như tiếng gầm gào,từ từ hạ xuống vào bàn tay hắn.Toàn thân đen thui đột ngột lóe lên ánh hồng quang rực rỡ,thân kiếm dần dần biến thành màu đỏ như huyết ngọc.Viên ngọc nơi chuôi kiếm lóe lên một màu đỏ rực,linh quang đại thịnh.
- Pháp bảo hỏa hệ!
Chí Bình hô lên,nam nhân tóc hoa râm cau mày.Một tiểu tử Khai Quang hậu kỳ mà đã có pháp bảo thì không hề tầm thường chút nào,chắc chắn là có sự cổ quái.Nghĩ bụng không thể tránh khỏi đối đầu,tâm ý đã quyết,hắn khẽ truyền âm với Chí Bình.
- Sư đệ,chúng ta sẽ kéo dài thời gian.Đệ là người có tốc độ phi hành cao nhất trong chúng ta,hãy mau về tông đàn cầu viện!
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả,mau chuẩn bị.Nhân lúc hỗn loạn mà mau rời đi!
Hắn lại quay sang phía người áo đen thi lễ rồi nói.
- Đã đắc tội,tất cả lên!
Cả đám người ngoại trừ Chí Bình đều tìm trong người các loại phù chú và pháp bảo Thủy hệ.Thủy khắc Hỏa nên đương nhiên thanh hỏa kiếm kia sẽ không phát huy được hết toàn lực.Nói thì lâu nhưng làm thì chỉ trong nháy mắt,vô số phù chú đã được tung lên,lại kèm thêm hai pháp bảo cấp linh khí,biến hóa ra con thủy xà lao tới.Minh Tiến cười nhạt “Muốn lấy thủy khắc hỏa sao?Quá mơ mộng rồi đấy!”.Hắn khẽ thay đổi pháp quyết,niệm ra một hồi chú ngữ.Tức thì nhận được pháp lực từ chủ nhân,hắc kiếm hồng quang sáng rực.Minh Tiến ném nó về phía đống hỏa cầu,tức thì thanh kiếm hóa hình,trở thành một con rồng to lớn đang gầm gào lao tới đám thủy cầu một cách dung mãnh.Những thủy cầu đầu tiên chạm tới thân Hỏa Long,tức