Khước Chính dụ dỗ, trên môi là một nụ cười đầy ẩn ý. Đương nhiên, cả bốn người đều rõ năng lực người này thật sự hơn người, nếu không phải tu vi thấp hơn họ thì chưa chắc họ đã chiếm được thượng phong. Công Tôn Uyên trên mặt cổ quái, sau đó khẽ ghé tai Viễn Sơn mà thì thào rồi mau mắn rời đi. Lát sau trên tay y quay lại là một cái lồng sắt, bên ngoài còn dán vô số bùa chú niêm phong. Y cười mà nói tiếp.
- Đây là lễ vật, chúng ta vất vả lắm mới có thể bắt được một cửu vỹ miêu nữ. Mong ngươi nhận lấy!
Nói xong, y ném cái lồng để nó bay đến trước mặt Minh Tiến. Hắn khẽ nhận lấy, nhẹ nhàng tháo bỏ lớp bùa chú bên ngoài. Cái lồng vỡ tan, để lộ ra một con mèo nhỏ màu trắng tinh, chín cái đuôi không ngừng lay động. Trong cặp mắt nhung nọ, con ngươi ánh lên sự run sợ. Minh Tiến khẽ mỉm cười nhẹ, vươn tay bẻ gãy cái vòng bùa trú đang quấn lấy cổ nó, nhẹ nhàng thả nó xuống đất, mỉm cười mà xoa đầu.
- Ngươi mau đi đi, về lại nhà của mình đi!
- Miaooo…
Cửu vỹ miêu khẽ kêu lên, thanh âm thập phần cảm kích. Sau đó bóng trắng lóe lên rồi lao vút đi, nhanh tróng biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Hành động này của hắn khiến cả hai phe không khỏi kích động, đám nhân sĩ thầm lo sợ, đám bạch y cũng vậy. Khước Chính định lên tiếng, xong Viễn Sơn nhanh tay cản lại, nhỏ giọng nói.
- Kệ y, đây là lễ vật, tùy y xử lý đi!
Khước Chính im lặng, cúi đầu, trong lòng lửa giận bừng bừng. Tốn bao công vất vả truy lung, lật tung đất Hoa Hạ mới có thể bắt được miêu nữ này, thả đi không phải quá phí phạm hay sao? Hơn nữa đây là Cửu Vỹ miêu nữ - lại là xử nữ nên giá trị của nó với y thật sự không thể có gì so sánh được.
Minh Tiến đứng lên, hắn cảm nhận được ánh mắt kì quái lẫn đề phòng của đám nhân sĩ, cười nhẹ mà nói.
- Đa tạ hậu lễ, có điều ta muốn hỏi các vị ở đây một vài câu, có phiền không?
Viễn Sơn gật đầu, đám nhân sĩ thì cau mày, chửi thầm kẻ phản bội, Tuệ Hải thì lắc đầu thở dài. “Xem ra ta đã nhìn lầm người!”.
- Cẩm y vệ các người, có hay không muốn phục vụ cho bốn tên kia?
Minh Tiến lạnh giọng hỏi,thanh quang trên mắt đột ngột bùng cháy mãnh liệt. Viễn Sơn vẫn thản nhiên như không. “Bằng vào mình ngươi sao? Ngươi vốn là cây đèn trước gió mà thôi!”.
Minh Tiến hỏi bằng giọng thật, không hề dùng Sư Tử Hống, hay đúng hơn là hắn làm gì có chân lực mà vận Sư Tử Hống đây? Đương trường im lặng, dường như chỉ còn tiếng thở nhẹ cùng với tiếng gió khẽ thổi qua, kéo đi mùi máu tanh trên nền đá. Vẫn chỉ là im lặng, Minh Tiến khẽ cười nhẹ, nói lớn.
- Tất cả các người lùi lại hết cho ta, đây là việc của ta với bốn vị đạo sĩ!
Viễn Sơn khoát tay, đám bạch y lập tức lùi lại một quãng xa. Đám nhân sĩ vẫn chần trừ, đột nhiên cảm thấy một luồng hàn khí lạnh thấu sương lan tỏa thì cả kinh, run run mà lùi lại. Không biết từ lúc nào, bao quanh thân hình Minh Tiến là một luồng khí tức lạnh lẽo, âm lệ vô cùng. Thiết Huyết lúc này đang bay lơ lửng bên cạnh hắn, huyết diễm bùng phát mãnh liệt. Khí tức âm lệ càng lúc càng mạnh mẽ phát tán, sát ý điên cuồng như thủy triều ập tới khiến tất cả mọi người ở đương trường càng lúc càng run rẩy không thôi. Trên con ngươi hắn, thanh quang sớm thay bằng một ngọn lửa đỏ rực.
Viễn Sơn nhận ra điều không ổn, lập tức hét lên.
- Giết hắn!
Chín thanh y nữ nhân lao lên, xích trảo cùng chiến đao ầm ào lao tới phía Minh Tiến. Nhưng một lần nữa cả hai bên lại khiếp sợ. Xích trảo quăng tới, tựa như giao long dũng mãnh đem Minh Tiến trói vào trong, ý muốn biến hắn thành miếng thịt bó sợi. Trên mắt chín nữ nhân đều hiện lên vẻ không muốn, thậm chí đã có người nhắm tịt mắt lại. Ý thức họ đều không muốn hạ thủ, nhưng tay chân họ lại làm ngược lại.
Một trái cầu đỏ không rõ từ lúc nào đã bao bọc lấy Minh Tiến, toàn bộ xích trảo lao tới đều bao bọc bên ngoài trái cầu, chiến đao chém tới vang lên những thanh âm đinh tai nhức óc, dội ngược trở lại. Chín nữ nhân thân hình run rẩy lùi lại, bàn tay cầm chiến đao đều không vững mà rớt hết xuống nền sân. Viễn Sơn trên mặt thoáng tái nhợt, sau đó vội vàng lôi miếng lệnh bài lúc đầu ra niệm chú. Chín nữ thanh y chợt ôm đầu đau đớn kêu ra thảm thiết, tình cảnh ấy khiến tất cả mọi người ngoại trừ năm kẻ tu tiên đều giật mình mà nhìn tới.
Chín nữ nhân thất khướu đều đồng loạt xuất huyết, họ gục ngã, lăn lộn trên nền đá đầy đau đớn. Những thanh âm kêu khóc vang lên, kèm theo đó là một cảnh tượng kinh dị khiến cho hầu hết những người nhìn thấy đều xanh mắt. Nơi bàn tay, những ngón tay trắng nõn ấy bất ngờ tràn đầy máu huyết. Chúng từ những đầu ngón tay không ngừng chảy ra thành dòng. Những dòng máu ấy chảy ra nhưng không hề rơi xuống đất như mọi người tưởng, nó bao bọc lất bàn tay họ, sôi sục vang lên những thanh âm lèo xèo kinh dị. Dần dần, tiếng kêu than dần im bặt, thay vào đó là những thanh âm thở dốc đầy nặng nề. Chín nữ nhân lúc này đầu tóc toán loạn, trên da thịt hiển hiện rõ sự xanh xao. Thất khướu – nơi những dòng máu chảy ra lúc này đã dừng. Máu tươi dường như đã khô lại, để lại trên khuôn mặt họ những đường nét uốn éo đầy ma mị. Nếu không phải được chứng kiến từ đầu, chắc chắn chẳng ai tin nổi những đường nét màu đen kia là do máu tươi hình thành.
Điều kinh dị nhất không phải ở