Lát sau,hai vị công chúa là người tới đầu tiên. Họ cung kính bái lễ Nguyên Chương, sau đó mau tróng tới bên cáng nhung. Nguyên Chương cố ý hỏi cho thật kĩ, cả hai đều khẳng định chính hắn là người đã cứu cả hai. Lại qua thêm một lát nữa, chín nữ Ô Nha ty đều tới. Lần này cách ăn mặc của họ khác trước khiến Tiểu Sương suýt không nhân ra, chỉ tới khi họ hỏi thăm nàng thì nàng mới giật mình vỡ lẽ. Chín nữ nhân Ô Nha ty nhìn tới Minh Tiến, sau đó nhìn tới nàng mà thở dài cảm thán. Họ cho rằng nàng vì chăm sóc hắn nên mới trở nên tiều tụy như thế này. Nguyên Chương để mặc chúng nữ hàn huyên một hồi, y khẽ ghé tai Hoa Vinh nói điều gì đó khiến Hoa Vinh cau mày, nhưng rốt cục vẫn vội vã rời đi.
- Liễu Lan, Gia Trinh.Hai con không nhận nhầm người chứ?
- Không đâu phụ thân, chính mắt chúng con nhìn thấy kia mà!
- Ô Nha ty, các người cũng khẳng định không nhầm người? Y chính xác là Long Thần?
- Tâu hoàng thượng, tuyệt không sai. Chính người này đã ra tay cứu mạng chúng thuộc hạ!
- Vậy còn Lưu tiểu thư?
- Chàng ấy hoàn toàn là người bình thường, chắc chắn các vị cô nương cùng nhị vị công chúa nhận lầm người rồi!
- Không đúng nha, chính mắt ta thấy y hóa từ Long Nhân thành người nha. Ngươi nói vậy khác nào bảo ta mắt đui mù?
- Công tử ấy cứu mạng chúng ta, chúng ta hàm ơn chưa biết gì báo đáp. Ngay cả mặt ân nhân chúng ta còn không nhớ thì sao có thể đáp ân đây? Lưu cô nương xin chớ đùa!...
Một màn tranh luận nổ ra ngay trong chính điện, giữa Tiểu Sương luôn phủ định Minh Tiến là Long Nhân với việc chúng nữ khẳng định điều đó. Nguyên Chương ngồi tại Long ỷ, híp mắt im lặng. Là thật hay giả y cũng chẳng quan tâm, tóm lại là đều phải chết. Những kẻ có mặt tại Tứ Tiên Sơn đều phải chết. “Đầu tiên là mất đi cho ta nguồn cung cấp Tiêu Dao tửu; thứ hai là làm mất mặt danh dự của ta; thứ ba là làm cho cư dân kinh thành một phen nhốn nháo… Hắc, tuy vậy hắn cũng có vài cái ơn to… tỷ như cứu thoát hai đứa con gái cưng của ta, cũng cứu ta ra khỏi sự khống quyền của bốn tên nọ… Nhưng so đi tính lại, hắn vẫn còn một tội cần xử…”.
Lát sau, Hoa Vinh trở về thì thào gì đó vào tai y khiến y cực kì hưng phấn, khoát tay ngừng tranh luận.
- Dừng, dù sao chuyện cũng đã qua, không nên nhớ lại cho thêm mệt mỏi. Người, bày bàn tiệc!
Lập tức đám thái giám bưng bàn cùng đồ ăn bày biện ra ngay khoảng sảnh chính điện. Hai công chúa ngồi cạnh Nguyên Chương, chín nữ Ô Nha ty thì ngồi hai bên, đối diện với y là Tiểu Sương và cái cáng với Minh Tiến bên trên. Nguyên Chương cao hứng, cung tay nâng cốc rượu mà cười nói.
- Hôm nay ta mở yến, uống rượu trước, nói chuyện sau!
Nói xong y uống cạn, chúng nữ cũng vì y đang cao hứng, cung kinh nhấp một ngụm cho phải phép. Qua ba lượt rượu, mọi việc chung quy vẫn nói về Minh Tiến. Dường như rượu vào khiến hai vị công chúa hưng phấn, hỏi han về hắn không thôi khiến Tiểu Sương đôi lúc phải lúng túng không kịp giải đáp nổi. Mọi người chẳng ai để ý, ngoài sân lớn phía trước, không biết tự lúc nào đã xuất hiện một chảo đồng lớn, bên trong chứa đầy chất lỏng chưa rõ là gì.
Tiểu Sương tuy uống rượu nhưng chỉ nhấp môi, từ đầu tới giờ nàng mới chỉ nhấp ba ngụm nhỏ mà giờ đã cảm thấy hơi choáng váng. Nàng cảm thấy trạng thái này vô cùng kì lạ, rõ ràng không phải say nên cầm cốc lên ngửi, sau đó mặt biến sắc mà nói.
- Trong rượu có pha dược vật?!
- Ha ha ha… Quả nhiên không thể xem thường… Giỏi… giỏi…!
Nguyên Chương vỗ tay cười ha hả, hành động này khiến những nữ nhân khác đều cả kinh, nhưng sau đó rất nhanh đã được kiểm chứng. Chỉ thấy toàn thân bải hoải, vô lực, ngay cả chén rượu cũng cầm không nổi. Mặc dù vậy vẫn rất tỉnh táo, vẫn có cảm giác bình thường. Nguyên Chương trước ánh mắt kinh hãi của cả hai vị công chúa, cười nhẹ.
- Yên tâm đi, chỉ là Vô Lực Tán thôi, ta muốn mở một trò hay cho các con xem!
Nói xong, y phất tay, lập tức có hai Cấm Vệ Quân bước tới gần cái cáng nhung, nâng Minh Tiến dậy. Tiểu Sương hoảng hốt.
- Ngươi… ngươi muốn làm gì chàng ấy?
Nguyên Chương trên mặt lộ ra nét tàn ác, cười gằn mà nói.
- Muốn làm gì à? Đương nhiên là ta muốn giết hắn, giết chết hắn. Hắn phạm vào ba tử tội: Làm ta mất đi nơi chưng cất Tiêu Dao Tửu; Làm ta mất thanh danh; Làm cho đám dân đen cùng đại thần có cớ để càu nhàu ta bao ngày nay!... Nhưng bù lại, hắn cũng có công cứu giá hai con gái ta; Lại cũng có công tiêu diệt những kẻ âm thầm khống chế quyền lực của ta… Ha ha ha… Có điều hai công không chuộc được cho ba tội!...
- Phụ vương!
- Hoàng thượng!
Hai công chúa cùng chín nữ nhân không nhịn được mà thốt lên kinh sợ, Nguyên Chương trừng mắt với bọn họ.
- Không có việc của các ngươi, mà các ngươi cũng đừng oán hận ta. Nếu không phải các ngươi luôn miệng nhắc hắn là Long Thần, chắc ta cũng chẳng bao giờ để ý tới hắn làm gì cho nhọc thân. Có khi còn ban thưởng hậu cho hắn là khác. Hừ… hắn là thần sao? Thần ta cũng giết! Hoa Hạ này chỉ có mình ta là Thiên Tử, chỉ có