Phía ngoài Tam Môn trấn được một phen đảo lộn tùng phèo,nguyên lại là đám tinh anh đệ tử lão cử tới nhà Vũ Nham đều bị táng mạng cả khiến Cát Đằng nghiến răng kèn kẹt.Lại nữa là Tam Môn trấn đột nhiên phát sinh biến cố vậy khiến cho ba môn phái liên minh quản lý nơi đây xuất hiện nhiều điều phiền toái.Đầu tiên là các tu sĩ cấp thấp thấy bất an mà rời đi,sau đó là những người quen và tu sĩ cấp cao khác thì đều tỏ vẻ không hài lòng,thậm chí có cửa hiệu đã rời trấn mà vào sâu trong nội địa U Châu.Sinh ý nơi đây đại giảm,môn chủ hai phái còn lại trong liên minh thì không khỏi có điều tức giận,còn Cát Đằng chung quy mặt dày làm ngơ,trong lòng lại thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông người áo đen nọ cùng với cha con Vũ Nham.
Cuộc truy tung thầm lặng của Tinh Vũ Môn kéo dài hơn hai tháng rồi dừng,phần vì không có kết quả khả quan nào,phần nữa vì cần nhân lực trấn an lại sinh kế Tam Môn trấn.Tuy vậy y vẫn không từ bỏ mộng tham lam nọ,vẫn ngầm ra mật lệnh cho đệ tử chú ý tìm tung tích của ba người.
Minh Tiến hôn mê mất một tuần mới tỉnh lại,việc đầu tiên hắn muốn làm là tìm chỗ giải quyết nỗi buồn.Lại ngó thấy hai cha con Vũ Nham đang đả tọa nên không tiện làm phiền,lặng lẽ ra khỏi hang.Sau khi giải quyết xong thì hắn khoan khoái vô cùng,tự chiêm nghiệm lại tu vi của mình thì không giấu nổi vẻ hài lòng.Cuối cùng cũng đã hồi phục chân lực,lại lấy thử ra một viên cao giai linh thạch thử hấp thụ,quả nhiên có thể hấp thụ bình thường.Nhưng hễ y ở trạng thái xuất ra công kích hay xuất ra phù chú thì lập tức như toàn thân bị phong bế,nội khả xuất ngoại bất nhập. “Thế này thì nên tránh giao tranh,bằng không thì khó lòng mà bảo toàn cái mạng này”.Giao tranh kéo dài mà không thể bổ xung chân lực thì khó lòng thủ thắng dù cường đại tới mấy.Minh Tiến thầm chán nản,quay vào trong hang.Chỉ thấy Như Như đang đi đi lại lại,vẻ mặt lo lắng.Nàng nhìn thấy hắn thì giật mình,vỗ vỗ ngực.
- Nha! Tiền…à không ca ca,người thế nào mà đi ra ngoài không nói một câu nào vậy?Thật muốn khiến người khác lo chết thôi à!
Minh Tiến cười nhẹ,thi triển Thấu Tâm thuật,lát sau nét mặt trở nên cổ quái.Cuối cùng ấp úng nói.
- Như Như cô nương đang cần quần áo mới đúng không?
Như Như thoáng giật mình,thân là nữ tử luôn muốn thơm tho sạch sẽ.Vậy mà ở nơi này đã một tuần nàng chưa có quần áo để thay đổi khiến nàng bứt rứt không thôi.Hơn nữa lại ở chung cùng với hai nam nhân,cha nàng thì không tính nhưng trước vị ca ca áo đen này nàng không muốn y nghĩ nàng ở dơ.Lúc này không khỏi có chút luống cuống,hai má đỏ lên.
- Ơ! Ca ca,sao…sao… người biết?
Minh Tiến chỉ cười to hơn khiến mặt nàng đỏ lựng như trái gấc.Khẽ vỗ túi trữ vật lấy ra một tấm ngọc giản,đưa cho nàng rồi nói.
- Cô nương đem thần thức lưu lại những vật dụng mà cô cần vào đây,lại hỏi phụ thân cô cần gì để ta đi mua.Cũng là một công đôi việc đi thăm dò chút tin tức luôn!
Như Như hai má vẫn còn đỏ,khẽ gật gật đầu ôm ngọc giản chạy vào trong thạch phòng của Vũ Nham,chừng tàn một nén nhang thì chạy ra,hai tay đưa ra ngọc giản.Minh Tiến cũng không nói gì thêm nữa,nhận lấy rồi lập tức dùng Di Động thuật mà rời đi.Vào tới Tam Môn trấn,việc đầu tiên hắn làm là phi ngay vào một tiệm quần áo sang trọng nhất.Lát sau hài lòng bước ra với một bộ y phục vải tơ tằm trắng,phía trên có thêu hình một con rồng xanh cực kì tinh xảo.Tay đang phe phẩy cái quạt ngọc,trông hắn lúc này hoàn toàn thay đổi,cứ như thể là một vị nam tử con nhà thế gia.Hắn chậm rãi đi tìm mua những thứ trong ngọc giản,lại vung tay chi tiêu nên đám bán hàng cứ một câu thiếu gia,hai câu thiếu gia tung hô không thôi. “Thì ra làm con nhà giàu cũng có chút thú vị nha!” Minh Tiến cười thầm trong bụng.Vung tay chi tiêu cộng với thăm dò tin tức khiến cho hắn gật gù thu hoạch không tồi.Quả nhiên là Cát Đằng cho người tới nhà Vũ Nham,nhưng số đen nên bị diệt sạch toàn bộ,lại thấy cả thông tin treo thưởng mình giá 1 vạn linh thạch thì cười thầm.Sau đó gấp rút trở lại thạch động.
- Lão già Cát Đằng này quả thật nham hiểm,ngoài mặt thì làm như đã bỏ qua nhưng trong lòng vẫn ngầm phái người theo dõi tung tích chúng ta.Hừ!
Vũ Nham đập tay xuống bàn đá,giận dữ nói lớn.Như Như chung quy vẫn chỉ im lặng đứng sau lưng y.Minh Tiến thì chỉ trầm ngâm uống trà,lát sau mới nói.
-Lão bá,rốt cuộc thì chúng bắt hai người vì lý do gì vậy?Hai người có thù oán gì với lão sao?
Vũ Nham khẽ liếc mắt nhìn Như Như,sau đó mới chậm rãi nói.
- Lão muốn nạp Như Nhi làm thiếp.
- Hoang đường!
Lần này thì Minh Tiến phẫn nộ hô lên,bàn tay đập mạnh xuống mép cái bàn đá.Lập tức nó bị mẻ đi mất một góc,đột nhiên lại thấy cả hai người kinh hãi nhìn mình thì Minh Tiến hơi chột dạ.Lập tức từ miệng lại ngâm ra một hồi phạn âm,hít vào một hơi rồi mở mắt ra.Hắn áy náy nói.
- Xin lỗi hai người,chỉ tại nhất thời không kiềm chế được sát tâm.
Vũ Nham thì không nói gì nữa,dù sao người này vẫn còn trẻ.Việc nhất thời nổi sát tâm cũng là khó tránh,ngày xưa khi lão ở tuổi y cũng nhiều lúc hào khí bừng bừng,cho dù là chuyên tâm tu tập cũng có đôi khi vẫn bị xao lãng.Như Như thì im lặng,hai mắt chăm chú nhìn hắn,trong ánh mắt xuất hiện nhiều tia kì quái.Im lặng thêm một lát nữa,cuối cùng Minh Tiến mới nói.
- Như vậy đi,hai người tạm thời ở lại đây một thời gian.Chờ khi nào tình hình tạm ổn,ta sẽ đưa cả hai rời khỏi Tam Môn trấn,chỉ còn cách ấy thôi.
- Cũng chỉ còn cách này là hãn hữu thôi!
Vũ Nham thở dài,Minh Tiến đứng dậy cáo lễ rồi đi ra phía ngoài thạch phòng của mình.Đột nhiên như nhớ ra vấn đề gì vội quay đầu đi vào lại.Như Như nheo nheo mắt mà hỏi hắn.
- Ca ca,người quên thứ gì sao?
- Không,chỗ đan dược lần trước hai người còn chứ?Đằng nào cũng ở lại đây một thời gian,chi bằng cả hai cố gắng tu tập tăng tiến tu vi.Nếu thiếu đan dược cứ tới thạch phòng của ta!
Đông qua,xuân tới.Thời gian với tu tiên giả mà nói một năm chỉ như một vài ngày mà thôi,nhưng với Minh Tiến thì khác,hắn vốn chẳng cần chuyên tâm khổ tu như mọi người nên hắn thấy dài lê thê.Mọi ngày thì Vũ Nham cùng Như Như luôn giam mình trong thạch phòng của mình mà tu tập,trừ lúc nghỉ ngơi mới ra ngoài.Thành ra hầu như chỉ có mình hắn trong thạch động,hắn vốn chỉ cần mỗi ngày để chân lực đi qua kinh mạch toàn thân một lần nên toàn bộ thời gian còn lại chủ yếu là ngồi không.Thế nên hắn thường bỏ ra ngoài đi thăm thú khắp nơi,cũng có vô số lần đụng độ với đám đệ tử cấp thấp của Tinh Vũ Môn nhưng với hắn thì kết thúc không