Câu hỏi của bạch y khiến cho Nguyên Chương cùng Hoa Vinh như bừng tỉnh, bốn mắt len lén liếc nhìn nhau, mang theo cả chút kinh dị.
Liễu Lan và Gia Trinh thận trọng bước tới, hai nàng khẽ nâng Nguyên Chương ngồi lại lên Long ỷ, lại cố ý giúp hắn chỉnh trang lại y phục, che giấu chuyện xấu hổ kia. Hai nàng mặc dù trong lòng cực kì phản cảm với y, tuy vậy không thể quên đi y là cha của hai nàng. Cho dù y là ác quỷ đi chăng nữa, y trên danh phận vẫn là phụ thân của hai nàng. Hai nàng là công chúa đương triều, từ nhỏ đã được giáo học nghiêm khắc về tôn ti thứ bậc. Có thể y là một vị vua không tốt, nhưng trên mặt làm cha, không thể cũng coi y như kẻ xấu.
Chín nữ nhân Ô Nha ty thì im lặng, tuy không có hành động nào nhưng tất cả đều đã đứng lên khỏi bàn tiệc. Trong lòng họ lúc này là hai suy nghĩ đối lập: Một bên là nghĩa quân thần, vua tôi. Họ sẽ hộ giá Nguyên Chương, bắt giữ đám người còn lại. Nhưng vì trung thành mà hại đến ân nhân cứu mạng, đấy là bất nghĩa; Một bên là đạo lý có ơn báo ân. Họ sẽ liều mạng bảo vệ những người kia rời đi, ngăn cản cấm quân. Nhưng lại quên đi đạo lý vua tôi, đấy là bất trung. Vì vậy, cả chín người đều chỉ im lặng đứng quan sát, im lặng không hề mở miệng.
Khi những binh sĩ nọ tới sát đại điện, lập tức tất cả bị một bức tường vô hình ngăn cản lại phía bên ngoài. Họ có thể nhìn tới phía trước nhưng lại không thể tiến thêm một bước. Ánh sáng hoàng kim lập lòe lúc ẩn lúc hiện như tinh vân của những bức tường không làm họ chú tâm. Cái họ quan tâm chính là hộ giá thánh thượng.
Ngay lập tức, các tướng lãnh ra lệnh cố gắng công phá bức tường khí kia, thậm chí cả các dụng cụ dùng để công thành cũng đã được sử dụng tới nhưng vô hiệu. Cho dù họ cố gắng tới mức nào cũng chỉ thấy bức tường khí nọ dường như rung nhẹ một chút rồi lại im ắng như chưa có chuyện gì xảy ra. Các tướng lĩnh gào thét chỉ huy như điên loạn, đám sĩ tốt thì cuống cuồng gắng tìm đủ mọi cách để mở đường. Thậm chí nhiều kẻ mê tín còn dùng cả nước tiểu, hay tìm bắt đám chó săn hoàng cung đem giết lấy máu để phá giải thứ tà ma trước mắt họ… Tất cả như sôi sục lên để cứu người. Bề ngoài là vậy, nhưng mục đích chính lại là cơ hội thăng quan tiến chức, một bước lên trời. Vì thế mà ai ai cũng hào hứng, hưng phấn như đang đi hội. Chỉ có điều, tất cả mọi biện pháp họ nghĩ ra đều vô dụng. Dần dần ai nấy thay đổi nét mặt, từ hưng phấn hóa ra thành sự hụt hẫng khó chịu… Nhiều kẻ đã lùi ra, thờ ơ trước sự kiện trước mắt… Một người… mười người… rồi ngay tới cả những tướng lãnh, tất cả đều lùi lại. Ánh mắt kì quái xen lẫn thất vọng hướng về phía đại điện.
Trong lúc tưởng như hy vọng thăng quan tan biến, chợt tất cả đều ồ lên, ánh mắt chăm chú nhìn tới khoảng sân đá lớn nơi đại điện. Chỉ thấy có ba đạo ánh sáng đột ngột lóe lên, một trắng, một đỏ,một lam. Sau đó là hình ảnh hai nữ nhân đỡ một nam nhân áo lụa vàng cung tay bái tạ ba luồng sáng, thậm trí còn phủ phục xuống mà bái lạy. Đám cứu binh đều là tinh binh hoàng cung, đương nhiên nhận ra đây là ai. Vì thế lập tức phủ phục xuống hướng tới ba luồng sáng nọ mà bái tạ. Không gian sau đó như rung chuyển vì một tiếng gầm lớn, ầm ì vang vọng hơn cả tiếng sấm rền. Thanh âm ấy khiến nhiều kẻ tò mò liếc mắt nhìn lên phía trên. Chỉ thấy ba luồng ánh sáng ấy bay vút lên trời cao, đạo màu lam xé gió lao về hướng Nam. Còn hai đạo ánh sáng còn lại, chúng như pháo thăng thiên, xé mây lao thẳng lên trời cao.
Mọi việc trong đại điện ngày hôm đó không hề được bất cứ ai hé răng ra ngoài lấy nửa chữ. Tiền bạc, chức tước được Nguyên Chương mang ra để bịt miệng tất cả. Thậm chí ngay cả với hai người con gái, y cũng tìm cách đem đi gả cho các tộc nhân dị tộc phương Bắc, cách xa kinh thành cả ngàn dặm. Chín nữ nhân Ô Nha Ty được đặc cách ban quan hàm nhất phẩm, vàng bạc vạn lượng nhưng các nàng đều chủ động từ chối, cáo lui khỏi chốn quan trường. Chín người thoái quan, tự mở ra một cửa tiệm vải lụa mang tên Thiên Ân lầu. Nguyên Chương biết tin đích thân tới tận cửa, lại ban ấy chữ “ Thiên Hạ Đệ Nhất Phường Thị”. Mục đích vẫn là cảnh cáo chín người, chín nữ nhân vẫn vui vẻ cảm tạ long ân của hắn. Dù gì, với các nàng chiêu bài này cũng khiến công việc kinh doanh trở nên thuận lợi hơn. Còn việc nọ, nếu có nói ra cũng khó lòng có ai tin cho được. Nhờ vậy mà Thiên Ân lầu nhanh tróng trở thành phường thị quy mô nhất trong giới vải lụa Hoa Hạ. Nhắc tới Thiên Ân lầu, người ta không quên nhắc tới nhan sắc chim sa cá lặn của chín nữ chủ quản và cả danh tiếng nức trời do hoàng thượng ngự bút. Thiên Ân lầu với những người dân còn hơn cả thế, đây là nơi người nghèo có thể kiếm miếng cơm; nho sinh ngèo có thể được tặng sách vở; người không việc làm có thể nhận được việc phù hợp… Tầng lớp dân chúng nghèo hết lời ca ngợi nơi đây, tôn xưng chín nữ nhân như bồ tát tái sinh. Chín nữ nhân về sau này cũng không hề lấy chồng mà ở vậy cho tới khi qua đời. Nhiều người cho rằng họ thật sự là bồ tát, tâm không hề nặng phàm tình ái. Họ không hề biết rằng, đằng sau sự hào nhoáng của Thiên Ân lầu, trong một gian phòng đơn giản, nhỏ bé phía Nam. Trên tường căn phòng ấy có treo một bức tranh vẽ tay trên lụa vàng. Trong tranh là hình ảnh một nam nhân, đầu rồng, thân hình người đang oai vệ đứng đó. Phía xa xa là hình một nữ nhân áo đỏ, dáng bộ như đang muốn nói điều gì đó. Bên cạnh còn đề một hàng chữ lớn: “Nếu như hắn không dùng sinh mạng hắn đánh đổi, ngay cả ta cũng