Về phần chữ viết của bạch y, người Phàm Thành đương nhiên không khỏi ngạc nhiên bởi cách viết nọ vô cùng giống với thông cáo của ba đại tộc. Thêm nữa, nét chữ dường như có nhiều đường nét thừa hơn khiến họ càng thêm nghi hoặc. Phải biết rằng, Phàm Thành này đã tồn tại cả bốn năm ngàn năm, chữ viết xưa đã tối giản đi nhiều để hình thành ngôn ngữ thông dụng bây giờ. Cách viết của bạch y này hầu như chỉ còn thấy ở một vài cổ tự hay thạch bia cổ. Vì vậy, họ đều cho rằng chín phần mười bạch y này là người của một gia tộc nào đó bị ép tu luyện thành cường nhân, bất mãn mà trốn tới đây ở ẩn.
Những thứ này cũng chẳng quan trọng với dân chúng nơi này. Cường nhân tuy mạnh mẽ thật, hơn người thật những việc rèn luyện cũng khiến những người thường nghe mà khiếp đảm. Họ thường tránh né nhắc tới vì chả ai dại gì mà làm phật lòng mấy đại gia tộc. Dân chúng Phàm Thành chú ý nhất ở bạch y này chính là tài y dược của hắn, hay nói đúng hơn là cách chữa bệnh đặc thù của hắn.
Nếu như trước đây, bị bệnh thì chỉ đến Thanh Long tự cầu khấn, uống nước thần trong cái đỉnh kia thì tạm thời thuyên giảm, hồi lâu mới hết. Nhưng hiện giờ, với những thứ thuốc của bạch y, chỉ cần sắc thuốc một vài ngày, chậm lắm là một hai tuần là khỏi bệnh. Lời này lan đi khiến người tò mò tìm tới càng lúc càng nhiều, thậm trí người của ba đại tộc cũng không ít lần nhòm ngó. Giới bình dân loan tin, một đồn mười, mười đồn trăm… dần dần gây nên danh tiếng không nhỏ cho bạch y này. Điều khiến họ ngạc nhiên nhất, chính là bạch y này bốc thuốc không hề lấy một đồng xu, y chỉ lấy một bình rượu nhỏ. Nhờ vậy,người ta gán cho hắn cái tên Túy Y…
Túy Y đông kẻ tới cầu, cũng làm Thanh Long tự giảm bớt đi một lượng lớn kẻ tới cầu khấn. Tuy vậy, những người có chút tiền tài hay quyền thế vẫn chỉ coi Túy Y nọ như không có, vẫn đều đều tới bái lễ nơi này. Vắng chút người khiến đám này vô cùng vui vẻ, cảm giác thư thái hơn những ngày trước đây chen chúc trong đoàn người đông nghịt. Lúc này, ngoài điện vẫn chậm rãi có người cầu khấn, xin thuốc. Tiếng cầu xin, khấn vái của những kẻ xin thuốc vẫn nối nhau lầm rầm vang lên. Nhưng bên trong hậu viên Thanh Long tự thì ngược lại.
Trong căn phòng lớn bên cạnh hồ sen, có một nữ thanh y che mặt đang đi đi lại lại, ánh mắt chăm chú đặt tới hai thiếu nữ đang mê man trên giường lớn. Nữ thanh y chốc chốc, lại sờ trán hai thiếu nữ, mắt hiện lên sự lo lắng vô bì. Hai thiếu nữ kia chính là người tìm tới Minh Tiến, đưa hắn vào Phàm Thành này. Nữ thanh y cau mày, trầm ngâm nhớ lại cách đây gần một tháng…
Đêm trăng tròn, nàng đang thong thả thưởng thức trà thơm thì hai thiếu nữ trở về, khuôn mặt cả hai nhợt nhạt đầy sợ hãi, chỉ khẽ lầm bẩm mấy câu với nàng.
- Tiểu thư… cô… cô gia đang ở đây…!
Rồi ngất đi, cứ như vậy mê man cho tới tận bây giờ. Nữ thanh y càng lúc càng thở dài, nàng cầm ổ khóa đang lập lòe phát sáng trên tay, mông lung nhìn ra hồ sen gần đó mà xuất thần. Hồi lâu, nàng khẽ khép lại cánh cửa phòng lớn mà rời đi, tới một căn phòng khác cẩn thận mở cửa bước vào. Đóng chặt cửa, nàng nhắm mắt đả tọa trên giường. Lập tức ly hồn xuất thể, một đạo sáng trắng từ thân thể nàng bay ra, nhằm hướng Soái Sơn bay tới…
Soái Sơn, trong căn nhà gỗ nhỏ kia, Túy Y đưa bình rượu lên miệng mà uống cạn, hắn nhớ tới sự việc chiều nay xảy ra mà mặt có chút nóng ran. Buổi chiều tà, có một thiếu nữ tới nói xin hắn chuẩn bệnh. Hắn đương nhiên vui vẻ mời vào, lúc chuẩn bị bắt mạch, quay lại đã nhìn thấy thiếu nữ kia thoát hết y phục, nhào tới hắn mà hôn như điên cuồng. Lại còn nói muốn lấy thân báo đáp. Túy Y kinh sợ, vội vàng dùng ngân châm chế trụ nàng ta, sau đó cởi lớp áo ngoài của mình mà khoác lên cho nàng. Hắn chỉ lắc đầu,viết lên tờ giấy kê đơn trên bàn mấy chữ, sau đó bỏ ra ngoài. “Mau đi về đi!”.
Hắn khẽ cười, để cái bình qua một bên rồi nhắm mắt xuất thần. Hắn tuy không biết mình là ai nhưng hắn lại có thể nhận biết tất cả mọi thứ trước đó. Hắn nhận biết hắn là tu chân giả, nhận biết bản thân mình là long nhân. Nhưng việc làm sao hắn tới đây, rồi làm sao hắn có căn nhà này thì hoàn toàn không biết rõ. Trong lòng hắn lúc này chỉ có chút bực bội xen lẫn thất vọng, những hình ảnh nữ nhân xinh đẹp mà xa lạ hiện lên khiến hắn khó chịu. Túy Y khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Phía ngoài căn phòng, một đạo ánh sáng mềm dịu khẽ lóe lên, sau đó tắt ngấm. Để lại nơi đó một bạch y nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nàng ta khẽ ngó nghiêng một hồi, sau đó mạnh dạn đẩy cánh cửa gỗ mà tiến vào. Túy Y đang mơ mơ màng màng, hắn chợt hé mắt nhìn tới phía cửa. Chỉ thấy nơi đó xuất hiện một nữ bạch y xinh đẹp. Dưới ánh trăng từ bên ngoài tràn tới, hắn có thể thấy lờ mờ khuôn mặt nàng, dáng điệu nàng. Hắn vung tay vội vớ lấy kính đeo lên, gắng mở to mắt mà nhìn cho thật rõ. Chỉ thấy nữ nhân trước mặt toàn thân mặc bạch y, dáng điệu vô cùng thanh thoát. Nàng có khuôn mặt trái xoan xinh xắn, hai lúm đồng tiền ẩn ẩn dưới nước da trắng hồng. Cặp lông mày thanh thoát, điểm xuyết bên trên đôi mắt long lanh như bảo ngọc. Đôi môi đỏ hồng đầy thu hút, khiến hắn cảm thấy khô khan ngứa ngáy trong miệng. Khuôn mặt xinh đẹp mê đắm ấy lại ẩn ẩn phát ra một khí tức nghiêm trang, lạnh lẽo như băng.
- Có thể nhìn ra ta sao?
Nữ bạch y đột ngột hướng tới hắn mà hỏi, sau đó trên mặt càng thêm hồng lên. Túy Y ngẩn ra, nhưng sau đó vội ngồi dậy, chậm chạp bước tới gần nàng. Nữ bạch y mỉm cười, nụ cười phần nào xua đi vẻ băng lãnh của nàng, nàng nhún mình thi lễ.
- Tử Hàm ra mắt tướng công!
Túy Y ngẩn người, nghe lời nàng thì cảm thấy có chút bất ngờ, nhanh chân hơn tiến tới gần nàng. Nữ bạch y thấy hắn có