Túy Y nghe vậy thoáng trầm tư, nhưng sau đó lại mỉm cười, lại viết.
- “Năm nay bao nhiêu tuổi?”.
Nam nhân trung niên hơi sững người, sốt sắng đáp.
- Tiểu nha đầu năm nay mới mười chín tuổi!
- “Tâm bệnh,không khó chữa!”.
Túy Y thản nhiên viết ra, không nhanh không chậm. Nam nhân trung niên giật mình, khóe mắt có chút giật giật. Thiếu nữ kia lúc y nói triệu chứng, các y sư khác đều không biết là mắc bệnh gì, phải qua một thời gian dài khám xét mới nói được là tâm bệnh. Người trước mặt y lúc này mới chỉ nghe qua mà đã nhận biết, thật sự khiến y có chút kính sợ. Hai người phía sau cùng lúc cùng sững người, nhưng sau đó nam nhân trẻ tuổi tiếp lời.
- Ta cũng có một vị đệ đệ, y do tu luyện võ công trong hang núi không may bị rắn độc lạ cắn. Hàng ngày cứ vào giờ tý và giờ ngọ là đau đớn không tả, nếu tâm lý kích động còn ho khan ra máu. Người có biết đó là bệnh gì không?
Túy Y khẽ nhìn qua người vừa nói, thấy trong mắt y lóe lên những tia hy vọng thì gật đầu, viết.
- “Nếu ta đoán không lầm, dựa vào triệu chứng mà nói, người này bị Tý Ngọ Tuyệt Tâm xà cắn, độc tính không mạnh nên không gây mất mạng ngay mà chỉ đau đớn như xé da cắt thịt vào giờ tý và giờ ngọ. Lúc này độc đã lan khắp toàn thân, vì vậy mỗi lần tâm tính đột ngột thay đổi mới thổ huyết. Để chữa cũng không khó, nhưng cần kiên trì và có ý trí mới thành!”
- Tiểu nữ có một vị muội muội, muội ấy cũng là người luyện võ. Trong một lần tu luyện không biết do đâu mà á khẩu, trở thành người câm. Bao nhiêu y sư cũng nói bó tay, liệu người có thể chữa?
Thiếu nữ phía sau gấp gáp nói, mắt đã có chút ngấn nước. Túy Y thản nhiên cười.
- “Ta cần biết võ công đó tu luyện thế nào thì mới có thể chuẩn bệnh được, xin nói rõ!”.
Thiếu nữ ngẩn người, ánh mắt đầy sợ hãi cũng cầu xin hướng tới nam nhân trung niên. Nam nhân trung niên hơi cau mày khiến nàng lập tức im lặng, y hướng tới Túy Y mà đáp.
- Xin người thứ lỗi, võ công gia tộc không thể chỉ ra trước mặt người ngoài!... Nhưng ta biết người cũng là kẻ hiểu biết, ta chỉ nói đơn giản là họ đang luyện tâm!
“Luyện Tâm” hai chữ rời miệng khiến Túy Y thoáng trầm ngâm, sau đó gật nhẹ. Hắn lục tìm trong trí nhớ, biết được đây là cách tu chân giả không căn cốt luyện hóa thân thể thành cường nhân. Cường nhân khác tu chân giả, hoặc họ không có linh căn, căn cốt tu tiên; hoặc họ đã vì một lý do nào đó bị phế bỏ tu vi. Vì thế cường nhân không thực sự mạnh mẽ như tu chân giả, cũng không có pháp bảo hay phù chú như tu chân giả. Nhưng bù lại, về phương diện cường kiện thân thể cùng với sức chịu đựng có thể nói là tiến xa hơn tu chân giả một vài bậc.
Phân giai tu tập Cường nhân chia làm chín tầng, đánh thứ tự từ Sơ giai Nhất đẳng, Trung giai Nhất đẳng tới Hậu giai Nhất đẳng… Cứ như vậy cho tới tầng thứ chín. Cường nhân không thể hấp thụ, luyện hóa linh khí nhưng lại biết cách vận dụng chúng, vay mượn chúng từ tự nhiên để sử dụng. Nếu như một tu chân giả với chân lực nội thân chỉ có ở mức giới hạn thì cường nhân lại có thể sử dụng, tụ tập, mượn chân khí có xung quanh mình để sử dụng. Nói cách khác, nếu so đấu lâu dài, tu chân giả chắc chắn đại bại vì chân lực có hạn. U Châu cũng đã vài lần xướng danh các cường nhân tu luyện tới Hậu giai Cửu đẳng, nhưng chỉ có điều dù là tới mức cao nhất, cường nhân cũng không thể phi thăng, vì thế danh xưng sớm mai một. Thêm một việc nữa, tuổi thọ cường nhân so với tu chân giả ngắn hơn rất nhiều, cho dù cường nhân ấy đã đạt tới cảnh giới cao, có thể thanh tẩy bản thân.
Hắn đảo mắt nhìn kĩ ba người, sau đó cười mà đứng lên. Thấy thái độ hắn như vậy, nam nhân trung niên thoáng sửng sốt, cũng vội vàng đứng dậy, hai người phía sau cũng vội vã đứng lên theo. Túy Y nhìn ba người, sau đó thản nhiên ném ra một tờ giấy .
- “Ba người thuộc một trong ba đại tộc âm thầm thủ vệ nơi này, là những kẻ tu sửa Tru Tiên Kiếm Trận? Nếu ta không nhìn nhầm, vị trung niên đây là người của gia tộc Nam Cung, Tiêu Viễn gia và Công Tôn gia là nam tử và nữ tử phía sau. Đúng vậy