Trong động phủ, nơi bàn trà ở phòng khách. Tuyết Liên, Vương Phác Thiên cùng Ngô Hùng đang chậm rãi ngồi xuống ghế. Tử Hàm mỉm cười, cung kính nói.
- Phiền ba vị tạm ngồi ở đây, tiểu nữ xin đi pha trà!
Nói xong, nàng xoay người tiến vào gian trong. Chờ cho bóng nàng đi khuất, Tuyết Liên lập tức truyền âm.
- Sư phụ, sao người lại…!
- Hừm, lúc trước ta nói không đúng sao? Không phải vì con cố ý công kích nam nhân này mà làm cả hai lưỡng bại câu thương sao? Ta không biết thần thông của vị cô nương này cao thâm tới đâu, nhưng có thể biết rõ được chân tướng sự việc của Chung Cục rõ ràng như vậy, chỉ e không phải là người bình thường!
- Hoặc là vị này tinh thông thuật tướng số, hoặc là người có dị năng trong người… Nếu sâu xa hơn, chỉ e… chỉ e…!
- Chỉ e việc gì, sư huynh?
Ngô Hùng cẩn trọng nhìn về phía sau, sau đó chậm chạm dùng ngón tay viết lên bàn hai từ “ Long Nhân”.
Hành động này của y khiến Tuyết Liên thoáng giật mình, ánh mắt đầy ngờ vực chiếu về nơi nữ nhân kia vừa tiến vào. Vương Phác Thiên thì vẫn tỏ thần thái lãnh đạm, mắt khép hờ như suy tính gì đó. Cả ba người trong phút chốc lại im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Tử Hàm cẩn trọng rót nước sôi vào ba chén trà, đặt nó lên khay gỗ mà cẩn thận xoay người bước ra phòng khách. Lúc này, vừa vặn Mỹ Mỹ bước ra, thấy nàng bưng trà thì không khỏi ngạc nhiên, khẽ hỏi.
- Trà này là…!
- Có khách tới, tỷ cứ chăm sóc tướng công đi, mọi việc cứ để muội lo liệu...!
- Mời ba vị, chỉ là chút trà xanh thông thường, mong ba vị đừng chê cười!
Tuyết Liên, Ngô Hùng mỉm cười đón lấy chén trà nhưng sau đó lại nhanh tróng hạ xuống, ánh mắt dồn cả tới lão nhân áo vàng. Lão nhân thì thản nhiên nhấp trà, sau đó khà ra một hơi khoan khoái mà nói.
- Trà ngon, không biết đây là loại trà nào, mong cô nương chỉ điểm.
- Tiền bối quá khen, chỉ là chút trà xanh thôi, thật không có danh tiếng. Chỉ vì chúng ta mới tới đây, không kịp chuẩn bị mong ba vị thứ tội!
Tử Hàm nhún nhường đáp, sau đó cẩn trọng đứng một bên, tựa như đang chờ đợi câu hỏi của cả ba người. Nàng tuy có chút hiếu kì, xong lúc này việc thương thế của hắn chưa rõ ràng khiến nàng có chút sốt sắng, chỉ mong muốn đối đáp cho xong rồi mau chóng trở lại trong phòng. Vương Phác Thiên không hề vòng vo, lão đi thẳng vào vấn đề chính ngay.
- Lão chỉ có ba câu hỏi thôi, mong cô nương giải đáp giúp lão, sau đó lập tức cáo lui không quấy quả. Còn ba vị cứ ở lại đây dưỡng thương, cần dược vật, đan dược gì cứ nói với lão một tiếng. Ta nhất định đáp ứng. Dù sao mọi việc cũng là do đồ nhi của ta bất cẩn mà ra. Mong cô nương lượng thứ!
Lão nói, sau đó cung kính bái lễ với nàng. Tử Hàm giật mình, vội vàng đáp lễ. Nàng cười rồi nói.
- Tiền bối hà tất phải như vậy. Cũng là do chúng ta vô tình lạc tới trong cốc, không biết rằng nơi này là cấm địa của Lam Nguyệt Cốc. Chúng ta mới là người cần phải tạ lỗi mới phải…
Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ cung kính tiễn ba người ra khỏi cửa động phủ, chờ cho cả ba lên phi hành rời đi một quãng xa mới quay vào. Kích hoạt lại ảo trận, trên mặt Tử Hàm hiện lên một vẻ kì quái, lúc thì cau mày, lúc lại hớn hở dường như đang vui mừng vô cùng. Thái độ ấy khiến Mỹ Mỹ ngạc nhiên, vội hỏi.
- Muội sao vậy, lẽ nào lão nhân kia có cách chữa trị giúp tướng công hồi tỉnh sao?
Tử Hàm khẽ lắc đầu, sau đó cẩn thận kiểm tra lại ảo trận kĩ càng. Nàng kéo tay Mỹ Mỹ chạy vào phía sau…
- Sư phụ…!
- Sư Phụ…!
Tuyết Liên cùng Ngô Hùng lẫn lượt lên tiếng. Cả ba người sớm đã rời xa thạch động một quãng xa, cả hai người đều chú tâm đến thần sắc kì quái của Vương Phác Thiên. Khuôn mặt lão lúc này thật sự biến ảo đa đoan. Lúc thì dường như vui vẻ vô cùng, có lúc lại âm trầm vô tư lự. Lão nghe hai người gọi, chỉ khẽ lắc đầu, sau đó nói.
- Chắc hai con đã nghe thấy hết những gì ta và vị cô nương kia đối đáp rồi chứ? Lẽ nào cả hai còn chưa hiểu?
Ngô Hùng gãi gãi đầu, sau đó mới nói.
- Sư phụ, ý người muốn nói là vị cô nương kia là thú nhân – là Long nữ? Còn cả vị nữ nhân thứ hai kia cũng là thú nhân tu tiên...?
- Sư huynh, không phải chính vị cô nương đó thú nhận sao… Nhưng là… nhưng là tên nam nhân kia… hắn… hắn hoàn toàn là con người!
Tuyết Liên trầm ngâm nói, nàng cũng có mặt lúc sư phụ